Ngay cả Kiếm Vương cũng đứng ra bảo vệ Ứng Phá Lãng… Rốt cuộc Ứng Phá Lãng này là thần thánh phương nào vậy?
Phải biết, ngay cả Văn Mạt Tâm mà Kiếm Vương cũng có thể không nể mặt, vậy mà lại ra mặt vì Ứng Phá Lãng này…
Những khách khứa không biết thân phận Ứng Phá Lãng đều kinh ngạc.
Lâm Dương lại hoàn toàn không quan tâm.
Đối với anh, người cản đường anh thì chính là kẻ địch của anh.
Anh trở tay đập mạnh lên cây kiếm gỗ.
Sau đó, thanh kiếm gỗ rung mạnh một cái. Một luồng sức mạnh truyền tới từ bên trêи, Lâm Dương cũng không hiểu võ công, bị sức mạnh này làm cho phải lui ra.
Mọi người đều sáng bừng hai mắt.
“Này cậu nhóc, cậu còn muốn ra tay à? Thật đúng là không biết tốt xấu!” Kiếm Vương hình như có hơi không vui, tự mình nuốt một ngụm rượu xuống, lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, nhìn thấy chưa? Ngay cả Kiếm Vương cũng bảo vệ tôi, anh lấy cái gì để đấu với tôi? Tôi không biết anh có quan hệ gì với Lạc Thiên, nhưng tôi hi vọng anh có thể tự biết lấy mình, đừng vì một người phụ nữ mà chôn vùi tương lai của anh!”
Nói xong, Ứng Phá Lãng đổ ly rượu trong tay xuống, tưới hết rượu trong ly lên giày, thản nhiên nói: “Người khác đều kính anh, vì y thuật anh cao minh. Nhưng trong mắt tôi, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi thôi. Thần y Lâm, tôi cho anh một cơ hội. Chỉ cần anh bò tới đây, ɭϊếʍ sạch rượu trêи giày tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng. Thế nào?”
Lời nói vừa thốt ra, những người chắn trước mặt Lâm Dương liền tự động nhường lối.
Thậm chí, ngay cả Kiếm Vương cũng quay về vị trí của mình, tiếp tục ăn uống.
Lâm Dương yên lặng chăm chú nhìn tất cả những điều này. Cuối cùng anh cũng xem như đã biết vì sao Lạc Thiên lại có hết sức muốn anh rời đi, cũng đã hiểu vì sao những người này lại sợ Sùng Tông Giáo như thế.
Mỗi một người ở đây, anh đều đã không thể lấy những người anh từng tiếp xúc trước đây ra để so sánh được nữa.
Trong thời khắc này, những thứ lấy ra để so đấu tuyệt đối không