Lần này… ngay cả trưởng lão cũng tham dự vào rồi.
“Người trẻ tuổi thì phải trải qua rèn luyện nhiều một chút, chịu khổ nhiều một chút. Thần y Lâm có thiên phú không tồi, nhưng thiếu sự rèn giữa. Lần này Sùng Tông Giáo chúng tôi giúp cậu ta vậy.” Văn Mạt Tâm nói với giọng nhàn nhạt: “Đè thần y Lâm xuống, bắt cậu ta nằm sắp trước mặt cậu Ứng. Xử lý thế nào để cậu Ứng quyết định.”
“Vâng thưa giáo chủ!”
Người xung quanh hô lên.
Lâm Dương nghe vậy liền híp mắt cười.
Mọi người xung quanh, người thì cười lạnh không ngừng, người lại lắc đầu thở dài, biểu cảm gì cũng có.
“Sư phụ, cái này…” Đồ đệ của Hỏa Liệt cuống lên.
Nhưng Hỏa Liệt đại sư chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn.
Bên Thượng Võ Quán thì ha ha cười lớn. Hoắc Ngạo vỗ tay liên hồi. Tịch Lưu Hương giễu cợt không ngừng.
“Thần y Lâm ư? Ha, thần y Lâm thì đã sao? Còn không phải hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống đây sao?”
Tịch Lưu Hương cười lạnh.
“Không sai. Con người mà ngông cuồng kiêu ngạo, có một thân bản lĩnh đó thì đã sao?” Hoác Kiến quốc lắc đầu liên tục, cười nhạt không ngừng.
Lúc nãy, khi ông ta biết được thân phận của Lâm Dương thì vô cùng hối hận. Dù sao đó cũng là thần y Lâm của Giang Thành đó. Nếu Hoắc Thượng Võ biết ông ta đắc tội với thần y Lâm, không phải sẽ đuổi ông ta ra khỏi Thượng Võ Quán sao? Hiện giờ thần y Lâm đối đầu với Sùng Tông Giáo rồi, Hoắc Thượng Võ còn trách tội ông ta gây mâu thuẫn với thần y Lâm nữa hay sao?
Giờ Hoắc Kiến Quốc chỉ mong sao cho Lâm Dương mau chết đi.
Người của Sùng Tông Giáo nhao nhao đi tới, bao vây Lâm Dương lại. Lúc này, dù Lâm Dương có muốn thoát cũng không kịp nữa rồi.
“Ra tay đi!” Văn Hải cười nhạt nói.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên.
“Khoan đã!”
Giọng nói này thốt lên, mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp có phần lảo đảo đi tới.
“Cô Liễu Như Thi ư2” Có người đã nhận ra rồi.
“Vậy có nghĩa là, Dược Vương tiền bối cũng tới rồi à?”
Tiếng hô kinh ngạc lại vang lên.
Mọi