“Có thể là sẽ hơi khó tìm một số vị thuốc đấy, cơ mà tôi thấy là Minh Vũ đang còn ở đây thì dùng danh nghĩa của Vua Dược đi hỏi thuốc sẽ không có trắc trở gì quá lớn đâu.”
“Dạ vâng ạ, cảm ơn anh, thần y Lâm.” Liễu Như Thi nhìn chằm chằm vào phương thuốc trong tay mình, có cảm giác muốn chảy nước mắt.
“Mau rời khỏi chốn thị phi này đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Vâng.” Liễu Như Thi ngẳắng đầu lên, tươi cười đáp.
Nhưng nụ cười của cô ấy mang theo nước mắt.
Đó là những giọt nước mắt vì tìm được cách điều trị cho căn bệnh không tiện nói ra của mình hay sao?
Lâm Dương cảm thấy bối rối trong lòng nhưng lại không đoán ra được.
Cùng lúc đó, Khởi Tố đứng ở bên cạnh không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Không giết Ứng Phá Lãng… Cậu Ứng ấy hả? Cái thằng họ Lâm kia! Cậu có ý gì đấy hả? Cậu dám động vào cậu Ứng hả?” Khởi Tố khàn giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi cắt đứt hai tay anh ta.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khởi Tố cảm thấy nghẹt thở, bà ta gào lên: “To gan! Cậu dám làm cái trò khùng điên này vậy hả? Cậu có biết là cậu đã làm gì không hả? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không hả?”
“Tôi biết, vậy thì sao chứ?” Lâm Dương bình tĩnh trả lời.
“Cậu… Người đâu, mau tới bắt tên này đi cho tôi, giải lên cho giáo chủ xử lý!” Khởi Tế la lên.
“Trưởng lão, người tin lời anh ta nói hay sao?” Đệ tử bên dưới nghỉ ngờ hỏi lại.
“Hừ, quan tâm làm gì chuyện cậu ta nói thật hay điêu chứ, cho dù có là nói dối thì cũng không thể tha thứ cho kẻ nói .
như vậy được, còn nếu đã là sự thật thì nó tưởng là mình .
còn lên được núi này đấy à!” Khởi Tố hừ giọng nói.
Các đề tử nghe xong thì không chần thừ nữa, đồng loạt lao lên, định bắt Lâm Dương lại.
Nhưng đúng lúc đó, Vua Dược lại lao ra.
“Như Thi!”
Tiếng gọi vang lên khiến cho tất cả mọi người ngắn hết ra.
“Tiền bối Vua Dược?” Khởi Tố cảm thấy hơi khó thở.
Vua Dược hồng hộc chạy tới, bà ta đang định lên tiếng nói chuyện thì trông thấy phương thuốc trêи đôi tay trắng nõn của Liễu Như Thi thì hiểu rõ mọi chuyện ngay lập tức, gương mặt già