“Con bé ngốc nghếch này… Cháu như vậy, có thấy đáng không hả?”
“Bởi vì cháu nên anh ấy mới không giết, cháu làm chút việc này vì anh ấy… hẳn là đáng…” Liễu Như Thi cẩn thận cất phương thuốc đi, nhẹ nhàng đáp lời.
Giọng nói của cô ấy tràn đầy sự mệt mỏi, trong đó còn cả sự bình thản nữa.
“Nhưng cho dù cậu ta có giết thì sau này chạy trời cũng không khỏi nắng, vào khoảnh khắc cậu ta ra tay với Ứng Phá Lãng thì cậu ta đã bị xếp vào danh sách đen của nhà họ Ứng rồi…” Vua Dược lắc đầu nói.
“Bà ngoại…”
Liễu Như Thi đột ngột quay người lại, hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào mặt bà ta.
“Cuộc đời ý mà, mọi thứ vội tới vội đi, trôi qua như gió, thời gian lướt qua bên ngoài cửa sổ, chẳng phải bà từng .
nói đấy ư, đừng có tiếc nuối quá khứ mài!”
“Nên là bà mới mong là thần y Lâm có thể cưới cháu đấy, .
cháu mắt cao hơn đầu, ai cũng chướng mắt, chỉ có riêng cậu thần y Lâm này là cháu còn để ý tới…”
“Cháu không biết tình cảm của mình dành cho thần y Lâm là loại tình cảm gì nhưng có lẽ đó không phải là yêu, có điều cháu biết là nếu thực sự yêu một người thì không nhất định là phải ở bên cạnh người ấy mà chỉ cầu người ấy có thể sống bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc, như vậy là đủ rồi! Bà ơi, cháu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm theo như thế.. Chẳng lẽ, bà thật sự muốn cháu phải nuối tiếc hay sao?”
“Con bé ngốc nghếch này…”
Mấy chiếc xe ô tô chạy như bay trêи đường núi.
Khởi Tố hạ cửa kính xe xuống, lòng nôn nóng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Mấy câu nói của Vua Dược khiến bà ta cảm thấy bắt an vô cùng.
Mắy tin nhắn trước đấy gửi cho bà ta đều do các đệ tử gửi đến, bà ta còn tưởng là do bọn họ quá chén, nhưng Vua Dược thì không giống vậy.
Hơn nữa… Chẳng lẽ thần y Lâm thật sự đã làm vậy hay sao?
Có lẽ nào thần y Lâm đã thực sự san bằng Sùng Tôn Giáo hay sao?
Sao có thể được cơ chứ?
Khởi Tố mỉm cười tự giễu.
Cùng lúc đó, xe dừng lại.
“Trưởng lão, đến nơi rồi ạ.” Một đệ tử nói rồi bước xuống mở cửa xe ra cho Khởi Tó.
Khởi Tố nhanh chân bước