Cô hy vọng người đàn ông này có thể hiểu cô nhiều hơn, hiểu cho những áp lực và đau khổ của cô.
Nhưng … người đàn ông này không như vậy!
Anh ấy cái gì cũng không biết!
Như thể anh ấy không quan tâm đến bắt cứ điều gì.
Lâm Dương không nói.
Tô Nhan lặng lẽ lau đi giọt lệ trêи khóe mắt, quay mặt lại, nhỏ giọng nói: “Lần này coi như là sự tuỳ hứng của tôi.
Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Em nói đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Mẹ càng ngày càng không hài lòng với anh. Tôi hy vọng anh có thể giả vờ làm việc trong công ty của tôi. Tới lúc đó sẽ tính một phần thành tích của công ty lên người anh, để bố mẹ cảm thấy anh cũng tương đối có năng lực, ít nhất đừng để họ thất vọng. Bằng cách này, họ sẽ không còn ngày nào cũng ép tôi ly hôn với anh nữa. “
“Là vậy sao…”
“Cho tôi thời gian một năm.” Tô Nhan thì thầm: “Một năm sau, hết thời hạn rồi, thì ly hôn đi.”
“Đây có phải là cho tôi một cơ hội không?”
“Không… đây chỉ là lời giải thích cho cuộc hôn nhân thất bại của tôi.” Tô Nhan thấp giọng nói, sau đó đi về phía phòng.
Nhưng đi được vài bước, cô lại dừng lại.
“Anh và Lạc Thiên dù sao cũng là cô nam quả nữ, không nên sống ở chỗ cô ấy nữa. Phòng bên cạnh đã thu dọn xong cho anh rồi, anh có thể sống ở đây.” Nói xong, cô đóng cửa phòng lại.
Lâm Dương ánh mắt rung động, hít sâu một hơi, lắc đầu trở về phòng.
Nhưng không lâu sau, cửa nhà lại mở ra, Tô Quảng bước vào nhà, háo hức hét lên.
“Tiểu Nhan! Tiểu Nhan! Con nhanh ra đây!”
“Bố, có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan bước ra khỏi phòng, bối rối nhìn ông ấy.
“Giúp bố một chuyện.” Tô Quảng háo hức nói.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhan hỏi.
“Cùng ăn tối với người của tập đoàn Dương Hoa, chính là tối nay.” Tô Quảng nói.
“Người của tập đoàn Dương Hoa sao? Lâm Thần Y?” Tô Nhan nhíu mày.
Bố mẹ cô chỉ mong sao có thể trói cô lại rồi tặng đến giường của Lâm Thần Y, cho nên cô cũng sẽ đặt câu hỏi như vậy.
“Không phải, không phải đâu.” Tô Quảng nhếch miệng cười, đưa danh thϊế͙p͙ qua, mỉm cười nói: “Là anh Chu, giám đốc dự án của tập đoàn Dương Hoa. Anh ấy đã đặt chỗ ở