Người qua đường rỉ tai thì thầm.
Tô Nhan cúi đầu, giả bộ như không nghe thấy.
Lâm Dương ở một bên dìu cô, lại cau mày.
Quản lý Chu của bộ phận dự án Tập đoàn Dương Hoa sao?
Đang yên đang lành, tại sao anh ta phải mời Tô Nhan đi ăn tối?
Bây giờ toàn bộ người Giang Thành đều biết Lâm thần y quan tâm đến Tô Nhan, anh ta mời Tô Nhan ăn cơm, không phải là quá động thổ muốn tìm cái chết sao?
Lâm Dương vốn dĩ muốn gọi điện cho Mã Hải để hỏi thử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không gọi.
Dù sao, anh vẫn còn chưa gặp quản lý Chu, cũng không biết ý của anh ta rốt cuộc là thế nào.
Càng huống hồ, Lâm Dương cảm thấy vẫn còn có một khả năng khác.
E rằng bên trong còn có bút tích của người nhà họ Lâm.
Rốt cuộc, theo quy định của nhà họ Lâm mà nói, từ lúc người đó thu điều thuốc đó lại thì sự trừng phạt và trả thủ đối với Lâm Dương đã bắt đầu rồi.
Sự trả thù của người nhà họ Lâm hoàn toàn không chỉ giới hạn trong việc đánh một trận hay là chém tay chặt chân một cách đơn giản như vậy, tôn chỉ báo thù của bọn họ chỉ có một!
Để đối phương thân bại danh liệt, hoàn toàn sụp đổ!
Từ thể xác đến tinh thần!
Anh âm thầm cảnh giác.
Tô Nhan và Lâm Dương bước vào khách sạn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của quản lý đại sảnh.
“Cô Tô, mời đi bên này, anh Chu đang đợi cô trong phòng ghế lô hoàng kim.”
“Vâng!”
Tô Nhan gật đâu, chông nạn đi.
Các ghế lô của khách sạn Nam Thanh được chia thành ba cấp bậc, ghé lô đại chúng, ghé lô bạc, ghé lô hoàng kim.
Trong đó ghế lô Hoang Kim chỉ có một, hơn nữa không phải ai cũng có thể đặt được, nghe nói người không có tài sản mười tỷ thì không có tư cách để đặt, cho dù đặt cũng phải đặt trước một tháng.
Tại sao quản lý Chu lại có khả năng đến ghế lô này?
Anh ta chỉ là một quản lý dự án!
Lâm Dương ánh mắt hơi híp lại, đã đoán được cái gì đó.
Kot két.
Người phục vụ đứng cạnh cửa kéo cửa ra.
Ngay lập tức, những chùm ánh sáng chói lọi từ bên trong phát ra.
Đó là ánh sáng vàng lắp lánh.
Tô Nhan khẽ mở miệng, có chút kinh ngạc