Độ khó này sớm đã vượt qua phạm vi lý giải của tất cả các giảng viên ở Kỳ Dược Phường.
Trêи thực tế, Tiêu Sĩ Kiệt cũng không nghĩ là bản thân có thể làm được, cho nên anh ta bắn ra hàng chục mũi kim, ý tưởng của anh ta là cho dù không đâm trúng, nhiều cây kim như vậy, ít nhất cũng có thể trúng nhờ vào may mắn, đúng không?
Tuy nhiên, cục diện khiến người ta xấu hồ.
Mấy chục kim bạc chỉ mới bay đến khoảng cách bảy tám trăm mét đã lộ ra xu hướng hạ xuống, đợi đến khi gần Lâm Dương, một trận gió thỏi tới…
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh …
Kim bạc toàn bộ đều bị gió thổi đi, bay qua bên cạnh Lâm Dương, rơi xuống đắt.
Từ đầu đến cuối, Lâm Dương đều không nhúc nhích.
Nhiều người tỏ vẻ ngượng ngùng.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng choáng váng.
“Chỉ như vậy sao?”
Lâm Dương liếc mắt nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói.
Khuôn mặt của Tiêu Sĩ Kiệt đột nhiên đỏ lên, trán nổi gân xanh.
“Sĩ Kiệt, không được dùng quá nhiều kim bạc. Phân tán sức lực. Kim bạc hoàn toàn không thể bay quá xa. Cậu dùng năm cây là được rồi. Đừng căng thẳng, thả lỏng đi!”
Lúc này, Phùng Thạch tháp giọng hét một câu.
“Vâng!”
Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, sau đó rút thêm năm cây kim bạc bắn về phía Lâm Dương.
Lần này toàn bộ sức lực của anh ta chỉ phân đều trêи năm cây kim bạc này, tốc độ của kim bạc so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều, cũng rất ổn định, bay về phía thân thể Lâm Dương như một viên đạn.
Tiêu Sĩ Kiệt vui mừng khôn xiết.
Những người xung quanh cũng vội vàng nhìn.
Liền nhìn thấy năm kim bạc xếp thành một hàng, mơ hồ có chút cảm giác ngăn cản đường lui của Lâm Dương.
Tiêu Sĩ Kiệt chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ vung ra năm cây kim tinh tế kỳ diệu như vậy.
Bây giờ, xem cậu trốn thế nào?
Tiêu Sĩ Kiệt cười lạnh.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương cũng đã ra tay rÔi.
Nhưng anh không di chuyển chân của mình, mà là di chuyền tay.
Anh không biết từ đâu rút ra một kim bạc, búng ngón tay.
‘Vút