Mọi người vẫn còn đang bối rồi, lần lượt nhìn về phía Lâm Dương.
Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian, mọi người cuối cùng ý thức được có điều gì đó không ổn.
Phía sau Lâm Dương chỉ có bốn cây kim bạc, kim bạc vốn dĩ phải đâm trúng vào người anh lại biến mát, thay vào đó là trêи mặt đất máy chục mét trước mặt, loé lên ánh sáng.
Bởi vì sắc trạch của mặt đất trường đấu có màu nâu xám, cho nên kim bạc vô cùng chói mắt.
Sau khi nhìn vào, mọi người có thể thấy rõ những cây kim bạc gãy làm đôi nằm rải rát trêи mặt đất …
Đó chính là kim bạc của Tiêu Sĩ Kiệt!
“Đây là…kiệt tác của Mặc Tiểu Vũ sao?”
Tắt cả mọi người đều trợn tròn mát, da đầu tê dại.
“Cái này… cái này là không thể nào! E rằng ngay cả Giảng viên Tư Đồ cũng không thể làm được điều này, đúng không?” La Phú Vinh gần như hét lên thát thanh.
Giảng viên Tư Đồ là giảng viên số một của Kỳ Dược Phường, tên Mặc Tiểu Vũ này còn có thể lợi hại hơn ông ta sao?
Tây Nhu Thiền ngây người nhìn.
Vương Băng Điệp và những người khác kinh ngạc vô cùng.
Về phần Giảng viên Chu và Giảng viên Đường, vẻ mặt của bọn họ giống như bị sét đánh, trêи mặt toàn là biểu hiện không thể nao tin được.
Minh Vũ cũng sững sờ, ngây người ra nhìn.
Thiên Mạch thì vẫn ổn, cô ấy tiếp tục ghi hình, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Chuyện này làm sao có thể … cậu…cậu thật sự dùng kim bạc cưỡng hành đánh gãy kim bạc của tôi sao? Chuyện này không thể nào? Làm sao có thể làm được chuyện này? Chuyện này tuyệt đối không thể!” Tiêu Sĩ Kiệt toàn thân run rẫy điên cuồng, cả người run lẫy bẩy, khó có thể tin vào những gì mà anh ta nhìn thấy.
Nhưng Lâm Dương lại không thèm quan tâm, hít một hơi thật sâu hét vào mặt Tiêu Sĩ Kiệt đang ở đối diện: “Bây giờ, đến lượt tôi rồi!”
Âm thanh cách đó một ngàn mét không tính là lớn, nhưng lọt vào tai Tiêu Sĩ Kiệt, lại kịch liệt giống như sắm sét.
Anh ta toàn thân run lên, trọn to hai mắt nhìn Lâm Dương ở đối diện.
Lại nhìn thấy Lâm Dương giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay kẹp một cây kim bạc, sau đó