Người nhà họ Lâm đều đầu óc mù mịt.
Lâm Vũ Hào cũng âm thầm nhíu mày, hiển nhiên không biết lời nói của Lâm Dương có ý gì.
“Lâm thần y, trổ tai lanh miệng lanh mồm nhất thời cũng không có ý nghĩa gì. Tôi biết anh rất không phục, nhưng tôi có một lời khuyên, hy vọng anh có thể nghe lọt tai. Chút thực lực này của anh hoàn toàn không là gì cả trước mặt nhà họ Lâm của tôi. Nếu như anh vẫn muốn duy trì tình trạng hiện nay, cách tốt nhất giữ thái độ trung lập. Nếu như anh vẫn còn chấp mê bát ngộ, muốn chống đối nhà họ Lâm của tôi, vậy thì hãy suy nghĩ kỹ hơn về kết cục sẽ như thế nào. Nhà họ Lâm của tôi không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của nhà họ Lâm đều chết sạch hết rồi! “Nói xong, Lâm Vũ Hào bước ra khỏi cửa.
Nhưng ngay lúc anh ta đi ra khỏi cửa, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đến lúc đó, anh sẽ biết câu nói này của tôi có ý gì…”
Nhịp bước của Lâm Vũ Hào hơi trì trệ, lông mày cũng cau lại, nhưng một lúc sau lại cười nhẹ một tiếng.
“Ngu ngốc!”
Anh ta thờ ơ nói, lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Sau khi lên xe, Lâm Tung mới thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước khoáng, lại rút ra mắt tờ khăn giấy, lau mồ hôi trêи trán.
“Anh Hào, sao anh lại ở Giang Thành?” Lâm Tung cẩn thận dè dặt hỏi.
“Chúng tôi không rời khỏi Giang Thành. Tôi vốn dĩ là muốn trở về gia tộc, nhưng gia tộc nói muốn tôi ở lại đây phối hợp với cậu, cho nên tôi hơi giấu diễm một chút, chủ yếu là để tránh tai mắt của Lâm thần y.” Lâm Vũ Hào nói.
“Cũng may, cũng may, lần này néu như không có Anh Hào ra tay, e rằng em đã chét ở đây rồi.” Lâm Tung vỗ vỗ ngực, trong lòng kinh hãi nói.
“Ha, thật không ngờ Lâm Tung cậu cũng là một người xương cốt cứng rắn, nếu như cậu trả lại đơn thuốc cho Lâm thần y, e rằng hôm nay cậu cũng đã không sống tiếp được rồi.” Lâm Vũ Hào nheo mắt lại nói.
Lâm Tung vừa nghe thấy, toàn thân đột nhiên run rẩy, mỉm cười ngượng nghịu.
Thật ra không phải là xương cốt của anh ta cứng rắn mà là anh ta không tin Lâm Dương dám xé nát da mặt với nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, từ thái độ mà Lâm Dương thể hiện ra trước đó, dường như anh ta đã sai rồi… Nếu như không phải là Lâm Vũ Hào đến kịp lúc, có lẽ anh ta đã thực sự xong rồi…
“Anh Hào, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Người bên cạnh cần thận hỏi.
“Lâm Tung, đưa tôi xem thử đơn thuốc của cậu.” Lâm Vũ Hào hỏi.
“Anh Hào, đơn thuốc em đã vứt đi rồi, nhưng em đã nhớ nội dung của đơn thuốc, bây giờ em sẽ viết ra.”
“Được rồi, đưa giấy và