Chương 458:
Nghe rõ rồi chứ?” Lâm Dương liếc ông ta một cái rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi trạm cứu trợ đều bắt đầu thu phí chẩn đoán tượng trưng là một nghìn. Đương nhiên, điều này không mang tính bắt buộc, mà là được quyết định bởi mong muốn của cá nhân. Muốn nộp thì nộp, không muốn nộp thì thôi. Ngoài ra, thông báo rằng tất cả phí chẩn đoán sẽ được quyên góp cho người nghèo khu vực miền núi và xây dựng Trường Tiểu học Hy vọng cho tất cả các tổ chức từ thiện, hiểu không? “
Lời này vừa nói ra, Mã Hải hai mắt sáng ngời.
Thì ra Lâm Đồng là có ý này…
Đúng vậy, đã là làm để có được dư luận, tại sao không làm cho dư luận lớn hơn chút.
Nếu như nói tập đoàn Dương Hoa hay Huyền Y Phái chỉ đơn thuần là đứng ra điều trị miễn phí, nói đúng ra, đây chỉ đang cố hết sức làm nhiệm vụ của mình, chỉ là đang cứu người.
Đương nhiên, sẽ có nhiều lời khen ngợi, nhưng rõ ràng còn chưa đủ.
Động thái này của Lâm Dương có thể nói là đã đẩy tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái lên một tầm cao mới.
Đây là một chiêu diệu kỳ!
*Chủ tịch Lâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi lập tức đi làm ngay.” Mã Hải có chút hưng phán, vội vàng nói.
“Ừ.”
Lâm Dương gật đầu.
Nhưng ngay khi Mã Hải chuẩn bị rời khỏi văn phòng, dường như ông ta đã nghĩ tới điều gì đó, đột ngột dừng bước, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Lâm Đồng, còn có một chuyện nữa tôi quên nói với anh. “
“Chuyện gì vậy?” Lâm Dương tò mò nhìn ông ta.
*Ðó là về vợ của anh Tô Nhan.” Mã Hải thấp giọng nói, kể cho Lâm Dương nghe về chuyện đã xảy ra ở cửa lúc nãy.
“Mời tôi ăn cơm sao?”
Lâm Dương hơi sửng sót.
“Đúng vậy, nói là muốn cảm ơn anh đã chiếu cố bọn họ.”
Mã Hải nói.
Lâm Dương suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu cười nhẹ nói, “E rằng đó là chủ ý của Trương Tinh Vũ. Bà ta có lẽ là muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa Lâm Đẳng và Tô Nhan.”
“Vậy thì Lâm Đồng, ý của anh là…”
Lâm Dương nhướng mày, im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Anh giúp tôi trả lời Trương Tinh Vũ, nói là
“Chủ tịch Lâm, anh có chắc chắn muốn đi không?”
“Đúng vậy, nhưng mà bữa cơm này… tôi mời.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải vừa nghe thấy, lập tức sửng sót.
Lâm Đồng vậy là có ý gì?
Không lẽ nói… anh ấy định … lật bài rồi sao?
“Hãy giúp tôi bao toàn bộ nhà hàng Minh Châu tối nay, bố trí long trọng một chút cho tôi. Tôi nghĩ tôi nên cho Tô Nhan một đêm mà cả đời này không bao giờ quên.”
Lâm Dương đặt tập tài liệu trong tay xuống, bình tĩnh nói.
Mã Hải toàn thân chắn động, lập tức gật đầu: “Lâm Đồng anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo liệu ổn thoả.”
Nói xong, ông ta rời đỉ.
Không lâu sau, một tin tức nóng hỏi lan truyền khắp toàn bộ Giang Thành.
Một phú hào bí ẳn đã bao toàn bộ nhà hàng Minh Châu..
Chỉ để cùng ăn tối với cô gái mà mình thích.
Tin tức này đương nhiên cũng truyền đến tai Lâm Ngữ Yên.
Nhưng cô ta không có hứng thú với những tin đồn hỗn tạp vào lúc này.
Lâm Ngữ Yên ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào chiếc xe bình thường trước mặt, trầm giọng hét lên một tiếng, tài xế liền đạp ga dừng lại trước chiếc xe kia.
“Này, các anh làm gì vậy? Chặn xe của chúng tôi làm cái gì? Các anh bị bệnh sao? Có biết chúng tôi là ai không?”
Trương Tinh Vũ bước xuống xe liền bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.
Lâm Ngữ Yên không để ý tới Trương Tinh Vũ, liếc nhìn Tô Nhan đang ngồi trên ghế phụ, hỏi: “Cô chính là Tô Nhan đúng không?”
“Cô là ai?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan hơi trầm xuống, rất không vừa lòng nói.
“Cô Tô Nhan, trước đó chúng ta đã nói chuyện điện thoại rồi, cô nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?” Lâm Ngữ Yên cười nhẹ nói.