Chương 459:
“Nói chuyện điện thoại trước đó sao?”
Tô Nhan sửng sót, lập tức hiểu được người này là ai, đột nhiên nói: “Cô là cô Lâm Ngữ Yên?”
“Không sai.” Lâm Ngữ Yên gật đầu nói.
*Cô Lâm, bắt kể cô có chuyện gì, hành vi hiện tại của cô quá thô lỗ rồi!” Tô Nhan nghiêm nghị nói.
“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi cô một tiếng chị dâu, chị dâu. Tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi có chuyện gấp muốn yêu cầu cô, nhưng tôi lo lắng cô sẽ không đồng ý với tôi, vì vậy tôi dự định đối mặt nói chuyện với cô.” Lâm Ngữ Yên bất lực nói.
“Chuyện gấp?” Tô Nhan khẽ nhíu mày, “Chuyện gì vậy?
“Tôi muốn cô thay tôi hẹn Lâm Đổng gặp mặt.”
“Hẹn gặp Lâm Đẳng?”
“Đúng vậy, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói chuyện với Lâm Đồng.” Lâm Ngữ Yên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô Nhan có chút do dự.
Trương Tinh Vũ ở bên cạnh lại đầu óc mờ mịt, liếc nhìn Lâm Ngữ Yên, sau đó lại nhìn Tô Nhan, không khỏi hỏi: “Con gái, người phụ nữ này là ai vậy?”
“Cô ấy … cô ấy là … cô ấy là bạn của con …” Tô Nhan sau một lúc do dự liên nói.
Trương Tỉnh Vũ không hài lòng với Lâm Dương như vậy, e rằng người nhà của Lâm Dương cũng nhát định sẽ không hài lòng. Mặc dù Tô Nhan và Lâm Ngữ Yên mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng nếu như Trương Tinh Vũ chế nhạo và chửi bới Lâm Dương trước mặt Lâm Ngữ Yên, cô ít nhiều cũng sẽ rất xáu hồ.
Nếu như hai gia đình bắt hòa thì chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Lâm Ngữ Yên nghe vậy, không khỏi lắc đầu cười: “Xem ra ngay cả cô Tô cũng rất coi thường người anh trai đó của tôi, nhưng mà cũng đúng thôi, anh ta hiện tại vô dụng, không có thành tựu gì. Ở trong mắt các cô quả thực là một phế vật chính hiệu. Cô không thừa nhận anh ta cũng phải thôi.”
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là …” Tô Nhan muốn nói gì đó, nhưng nói được nửa chừng, lại không biết nên giải thích như thế nào nên dứt khoác không nói gì nữa.
“Ò, hóa ra là bạn của Tiểu Nhan, chẳng trách, nhưng mà hành vi vừa rồi của cô cũng quá thát lễ rồi. Làm sao có thể làm loạn như vậy?” Trương Tỉnh Vũ có chút trách móc nói.
“Xin lỗi dì! Lần sau cháu sẽ chú ý …” Lâm Ngữ Yên cười ngọt ngào, lập tức xin lỗi.
Vẻ ngoài của Lâm Ngữ Yên không có chút nào thua kém Tô Nhan, nụ cười này của cô ta, giống như trăm hoa đua nở, Trương Tinh Vũ
“Vâng thưa dì.”
“Cô tìm Tiểu Nhan có việc gì?”
“Cháu nghe nói chị Nhan có quan hệ rất tốt với chủ tịch Lâm, cho nên muốn nhờ chị Nhan làm người dẫn dắt giới thiệu cho cháu gặp Lâm Đồng.”
“Ò… chuyện này, nói cũng dễ, không có gì phải giấu, Tiểu Nhan nhà tôi và Lâm Đồng sắp kết hôn rồi, đợi sau khi bọn họ kết hôn, đây còn không phải là chuyện chỉ cần nói một câu sao?” Trương Tinh Vũ nói một cách đắc ý.
Thậm chí, đến cả bạn bè của Tiểu Nhan cũng đến nhờ Tiểu Nhan làm người liên kết, có thể thấy câu chuyện giữa Tiểu Nhan và Lâm Đồng đã được lan truyền rộng rãi rồi.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung.”
Tô Nhan lo lắng.
“Chị Nhan, xin chị hãy giúp đỡ đi…” Lâm Ngữ Yên cầu xin nói.
“Chuyện này tôi không thể làm chủ được. Tôi quả thực đã hẹn Lâm Đồng ăn cơm, nhưng Lâm Đồng có đồng ý hay không còn không biết …” Tô Nhan bắt lực nói.
Nhưng lời này vừa nói xong, điện thoại của Tô Nhan liền rung lên.
Cô liếc nhìn dãy số, lại là số điện thoại của Mã Hải.
Cô với Dương Hoa có hợp tác nên đã lưu số của Mã Hai, nhưng Mã Hải chưa bao giờ gọi cho cô.
Tô Nhan nhanh chóng bắt máy.
“A lô, chủ tịch Mã!”
“Tôi không phải là chủ tịch Mã gì cả. Chủ tịch thực sự của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi chỉ có Lâm Đồng. Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi.” Giọng nói của Mã Hải vang lên trên điện thoại.
“Chủ tịch Mã khách sáo rồi.” Tô Nhan gượng cười nói.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, là như vậy, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý rồi, anh ấy muốn dùng bữa với cô.” Mã Hải nói.
“Thật sao?” Tô Nhan thở gấp.
“Đúng vậy, nhưng mà Lâm Đồng nói, anh ấy muốn mời cô, chứ không phải là cô mời! Địa điểm do anh ấy chọn.”
“Điều này…”