Tiếng gào khóc của Lưu đại sư khiến nhiều người bất ngờ.
“Lưu đại sư, ông sao thế? Không phải chỉ là đồ giả thôi sao?
Dù tốt đến đâu thì cũng chỉ là đồ giả thôi mà?” Rốt cuộc cũng có người không chịu được nữa nói.
“Đây không phải đồ giả…” Lưu đại sư khàn khàn nói.
Năm chữ đơn giản đã khiến tất cả mọi người ở hiện trường như bị sét đánh.
“Không phải là giả sao? Chẳng… chẳng lẽ lại là bút tích của Cố Khải Chỉ thật sao?”
Mọi người như sắp bùng nỗ.
Đặc biệt là chủ cửa hàng, vừa rồi ông ta còn tự mãn cảm thấy mình kiếm được một khoản lớn rồi, bây giờ nghe thấy lời của Lưu đại sư, mặt lập tức biến sắc.
“Sao có thể là thật được? Lưu đại sư, bức Thượng Nguyệt đồ này… chưa từng có ai được nhìn thấy bản gốc mà… chẳng nhế ông đã từng nhìn thấy bản gốc sao?” Những người khác run lên.
“Đương nhiên là tôi đã xem rồi. Đây là Thượng Nguyệt đồ thật.
Lần này tôi đến Giang Thành chính là vì Thượng Nguyệt đồ.
Nhìn góc dưới bên phải của bức tranh này đi…”
“Có một cái chắm đỏ…”
“Đúng vậy, đây là khi Cố Khải Chi vẽ bức Thượng Nguyệt đồ này, có một đứa trẻ nghịch ngợm làm dính mực trêи ngón tay của mình lên đó. Cố Khải Chi cũng không trách cứ, ông ấy cảm thấy đây chính là số mệnh, vì vậy ông ấy đã in con dấu của mình lên chỗ đó. Dấu vân tay này có ghi lại khi khai quật được Thượng Nguyệt đồ, tôi đã nhìn thấy dấu vân tay này rồi, đúng là cái này. Đây đúng là bản thật, đúng là thật… “Lưu đại sư rất mừng rỡ nói.
Vừa dút lời, mọi người đều rơi vào im lặng.
“Cậu thanh niên…” Lưu sư phụ cũng nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt khao khát.
“Rất xin lỗi thưa ông, tôi không muốn phải lặp lại nữa đâu, không bán!” Lâm Dương cắt tranh lại rồi rời đi.
Lưu đại sư muốn khóc.
Nhưng lại khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, một nhóm người lao đến, chặn Lâm Dương và Tô Nhan lại.
“Đây là một trăm nghìn tệ, để bức tranh chữ lại thì được!” Một người đàn ông đầu đỉnh trung niên lấy một xấp tiền trong túi xách ra ném cho Lâm Dương, mặt lạnh nói.
“Thật là phiền phức, mau tránh ra.” Lâm Dương nói.
“Ranh con, đã nễể mặt rồi thì đừng có mà không biết điều, cũng không hỏi thăm thử, ở Giang Thành này ai dám không nể mặt anh Hào? Cậu có biết người bên trêи anh Hào là ai không?”
Người bên cạnh lạnh giọng nói.
“Là ai?” Lâm Dương hỏi lại.
“Cậu Mã đó!” Người nọ gẳn giọng nói.
Hai chữ này khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều phải run SỢ.
Đến ngay cả Lưu đại sư cũng không khỏi run sợ.
“Cậu Mã? Là Mã Phong?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Tên của cậu Mã mà mày cũng dám gọi sao?”
“Ranh con, mày có biết cha của cậu Mã là ai không?”
“Đó là Mã Hải, lão đại ở Giang Thành!”
“Thế mày có muốn sống yên ổn ở Giang Thành nữa không?”
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trích Lâm Dương và tâng bốc nịnh bợ người được gọi là anh Hào kia.
Tô Nhan cũng bị hoảng sợ.
Mã Hải đã trở thành đại gia Giang Thành nhờ việc nương tựa vào tập đoàn Dương Hoa?
Bồ cục cân bằng của bốn gia tộc lớn đã bị phá vỡ rồi sao?
Lâm Dương nhịn không được bèn cười lớn.
Lúc này, không biết ai hô một tiếng.
“Cậu Mã đến rồi!”
Đám đông lập tức tản ra và quay lại nhìn về phía sau.
Mã Phong dẫn đầu một nhóm vệ sĩ, khi bước tới, anh ta trông kiêu ngạo và vô cùng kiêu ngạo.
“Lâm Dương? Tiểu Nhan?”
Khi nhìn thấy hai người ở đây, Mã Phong sững sờ.
Tên nhóc này không phải đã bị Mã Hải nhốt lại rồi sao? Lâm Dương cau mày.
“Mã Phong, anh muốn làm gì?” Tô Nhan căng thẳng nói.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô đâu…” Mã Phong rụt rụt cổ, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Tô Nhan.
Cái này khiến Lâm Dương có chút bất ngờ.
Thật ra anh không biết Mã Hải đã nghiêm khắc cảnh cáo Mã Phong, làm anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định, anh ta không được phép có ý gì với Tô Nhan nữa. Nếu dám làm gì Tô Nhan, Mã Hải sẽ trực tiếp ‘thiến’ anh ta luôn.
Mã Phong chưa bao giờ thấy cha mình nỗi giận đến như vậy, suýt chút nữa thì ông đã kề dao vào cỗ Mã Phong, buộc Mã Phong phải thề.
Mã Phong chưa bao giờ thấy cha mình như vậy.
Anh ta cũng biết có lẽ Tô Nhan là người phụ nữ mà cả đời này anh ta cũng đừng hòng chạm vào.
Nhưng… Lâm Dương thì khác.
“Lâm Dương, nể mặt tiểu Nhan tôi sẽ không động đến anh, nhưng anh phải bán bức tranh chữ này cho tôi!” Mã Phong nghiên răng nghiền lợi.
“Nếu như tôi không bán thì sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!” Mã Phong tức giận nói.
Vừa nói xong, mọi người xung quanh xúm lại.
Khi thấy vậy, Lưu đại sư đã nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lâm Dương thở dài nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cha anh.”
“Lâm Dương, tôi biết là anh biết cha tôi, nhưng giá trị của bức tranh này còn cao hơn cả mối quan hệ giữa anh với bố tôi đó.
Ông ấy rất có thể không cho anh thể diện đâu.” Mã Phong hừ lạnh nói.
Nếu đây đúng là tác phẩm thật của Có Khải Chi, anh ta tin rằng cha mình nhất định sẽ đứng về phía mình.
“Chờ tôi gọi xong rồi nói.” Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, bấm số của Mã Hải.
“Anh Lâm…”
“Con của ông đang ở trước mặt tôi.” Lâm Dương nói thẳng.
Mã Hải đang ngồi trong phòng làm việc đột nhiên đứng bật dậy, mở to hai mắt, một lúc sau mới vội vàng hỏi: “Nó… nó đang làm gì ở đó?”
“Anh ta không làm gì cả, anh ta