Người đàn ông trắng trẻo, sạch sẽ, đường nét thanh tú, nhưng hốc mắt lại có chút sâu, có hơi quá mức buông thả, khung xương gây gò không thể ôm nỗi bộ đồ hàng hiệu nỗi tiếng này.
Khi anh nhìn đến đây, ánh mát đầu tiên khóa chặt trêи người Tô Nhan, trong mắt hiện lên một tia khát vọng cùng nhiệt huyết.
Anh chỉ liếc qua chưa đầy một giây là đưa mắt nhìn về phía vợ chồng Tô Nghiễm, rồi bước tới với nụ cười trêи môi.
Trương Tình Vũ và Tô Nghiễm ngắn ra.
“Cậu Khai?”
Khi hai chữ này rơi xuống, vẻ mặt của Lâm Dương trầm xuống!
Cậu Khai!
Anh thỉnh thoảng đã nghe Tô Nghiễm nhắc đến, nhưng mỗi khi nhắc đến, Tô Nhan luôn có vẻ bàng hoàng và sợ hãi, Trương Tình Vũ sẽ ngăn anh lại và cấm anh không được nhắc đến người này nữa.
Giống như người này là ác mộng trong lòng Tô Nhan!
Lâm Dương không biết cậu Khai này đã làm gì Tô Nhan, nhưng anh tin là nó chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
“Anh Mạc… anh cũng đến đây …” Trương Tình Vũ gượng cười, cứng ngắc nói.
“Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, chúng ta là hậu bối làm sao có thể không tới? Nếu vậy không phải quá lỗ mãng sao?” Khai Mạc cười nói.
“Anh vẫn là có hiếu.” Trương Tình Vũ gượng cười nói.
“Tiểu Nhan, dạo này em thế nào?” Khai Mạc chuyển tầm mắt sang Tô Nhan, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ dịu dàng.
Nhưng Tô Nhan khẽ quay đầu lại, mất tự nhiên nói: “Vẫn… tốt lắm… Cảm ơn anh đã quan tâm…”
“Tiểu Nhan, chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi. Hôm nay hiếm khi được gặp lại như thế này, chúng ta nên trò chuyện một lát. Anh muốn giải thích cho em những chuyện đã xảy ra trước kia…” Khai Mạc nói một cách nghiêm túc.
“Gặp lại… Trò chuyện sao…”
Tô Nhan thuận miệng cho có lệ, ánh mắt lóe lên.
“Được, vậy anh vào trước, hai người cũng mau đi.” Khai Mạc cười nói, thái độ dáng vẻ ung dung tự tại bước vào cửa.
Từ đầu đến cuối, anh cũng không có nhìn đến Lâm Dương một cái nào.
Tô Nhan có hơi lo sợ, nhìn về phía cửa nhà họ Trương, bước chân vô cùng nặng nề.
“Tiểu Nhan, chúng ta vào thôi.” Tô Nghiễm mở miệng nói.
“Em… em…” Tô Nhan mở cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói, nhưng không dám cất bước.
Cho đến khi có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Thân thể mềm mại của Tô Nhan run lên, mắt thấy Lâm Dương mỉm cười với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Đôi mắt Tô Nhan hơi co rụt lại, cúi đầu xuống thấp, miễn cưỡng cười nói: “Anh không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em muốn nói ra tự em sẽ nói, nếu không nói, anh cũng không ép buộc.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Có một số chuyện không hỏi thì sẽ tốt hơn.
“Thật ra thì nói cho anh biết cũng không sao.” Tô Nhan nghiêng mặt, một tia đau đớn và sợ hãi thoáng hiện trong đôi mắt đượm buồn của cô: “Em cũng không quen biết với anh ta bao nhiêu, chỉ có hai ba ngày thôi, em bị đám người bên cậu sắp xếp để gặp Khai Mạc này, anh cũng biết đấy, một gia tộc lớn như nhà họ Trương như lời nói là môn đăng hộ đối, thực ra nó cũng chỉ là mai mối thôi, em không có hứng thú với Khai Mạc, nhưng vì gia tộc ép buộc em vẫn không có lựa chọn nào khác ngoài việc gặp Khai Mạc, buổi gặp mặt này em xem như có lệ chỉ cần tới gặp là xong nhiệm vụ, sau này cũng không cần quan tâm tới người này, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi nhìn thấy em, anh ta điên cuồng đuổi theo em, thậm chí còn điên cuồng hơn gió ngựa, vốn dĩ em nghĩ cứ tiếp tục phớt lờ là được rồi, ai ngờ Khai Mạc còn đáng sợ hơn em tưởng tượng… “
Nói đến đây, cơ thể cô run lên, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Tiểu Nhan, em đừng nói nữa.” Trương Tình Vũ vội vàng ôm lấy Tô Nhan.
Tô Nhan tái mặt, cô rất sợ hãi nhưng vẫn kiên trì muốn nói ra hết .
“Đó là ngày thứ ba sau khi em tiếp xúc với Khai Mạc ở nhà họ Trương, em thực sự không thể chịu đựng được sự tấn công dồn dập của Khai Mạc, vì vậy em định bắt xe về Thành phố Giang trước, đâu biết được rằng chiếc xe mà mình đã ngồi là do Khai Mạc sắp xếp, em ngồi ở hàng ghế sau thì vô tình nhìn thấy tài xế gửi tin nhắn cho Khai Mạc, em biết rằng một khi rơi vào tay Khai Mạc mình nhất định chết rất khó coi, bởi vì có tin đồn rằng Khai Mạc là người thích ngược đãi người khác. Một số cô gái thậm chí còn bị anh ta tra tấn đến chết, tình thế quá gấp rút em vội nhảy ra khỏi xe, tài xế báo ngay cho Khai Mạc đến bắt em, em trốn trêи sân thượng của một khu dân cư gần đó và cho đến khi ba mẹ em đến đón, đưa em tới bệnh viện, mọi chuyện mới dừng lại… “
Nói đến đây, Tô Nhan đã lạnh run.
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng nắm tay đã lặng lẽ siết chặt lại.
Một tia sát khí ngập tràn.
Phải có bao nhiêu can đảm, bao nhiêu sợ hãi để một cô gái yếu đuối dám nhảy xuống xe?
Hơn nữa, sau khi nhảy xuống xe, cô ấy còn phải trốn tránh sự truy đuổi dữ dội của một chục người khác.
Thể chất của Tô Nhan không được coi là tốt, nhảy lầu không : | chết đã là kỳ tích, chấn thương chắc là rất nặng, không thể tưởng tượng chấn thương nặng như vậy mà cô ấy vẫn chạy trối chết.
Không có gì lạ khi Tô Nhan nhìn thấy Khai Mạc thì đã rất sợ hãi.
Bởi vì trong suy nghĩ của cô, Khai Mạc đã giống như ác quỷ rồi.
“Chuyện này em không nói với nhà họ Trương sao?” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Em nói rồi, nhưng vô dụng.” Tô Nhan thở dài: “Nhà họ Trương sẽ không vì chuyện này mà làm mích lòng Khai Mạc, huống chỉ Khai Mạc thà chết chứ không nhận cũng không có bằng chứng, chuyện này không còn nữa. . “
“Được rồi, quá khứ đã là quá khứ rồi. Từ nay về sau