“Lợi hại, Lâm Dương, anh quá lợi hại!”
“Vậy mà lại có thể làm lao công trong bệnh viện, tiền lương hẳn là rất cao đúng không?”
“Hahaha, đúng là nhân tài nha!”
Các khách mời ôm bụng cười, nguyên một đám cười nghiêng ngả, dậm chân đập bàn rồi cười chảy nước mắt.
Thành Bình cũng che miệng cười không ngừng, một lúc sau mới nói: “Không tệ, không tệ, Lâm Dương… cậu cuối cùng cũng trưởng thành rồi, ít nhất cũng không phải để vợ nuôi nữa rồi, hahaha…”
Những lời chế giễu liên tục phát ra.
Khuôn mặt của Tô Nhan hết sức khó coi.
“Thực ra quét dọn chỉ là một phần công việc của tôi thôi.” Lâm Dương im lặng một lúc rồi lại nói.
“Mau câm miệng lại!” Trương Tình Vũ không chịu được nữa quát một tiếng.
Lâm Dương nhìn về phía bà ta.
Nhìn thấy Trương Tình Vũ không ngừng lau vết nước đọng trêи mặt, sắc mặt buồn rầu đứng dậy: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước!”
Nói xong vội vàng đi ra khỏi sảnh tiệc.
“Mẹ!” Tô Nhan lo lắng vội vàng đứng dậy.
*Tô Nhan, con cứ ngồi đây, để cha đi xem thử.” Tô Quảng vội vàng đi theo.
“Này, tên ăn trộm, đừng chạy!” Trương Ái Khởi đuổi theo la mắng vài tiếng, tiếng mắng vô cùng khó nghe, như đã khẳng định người lấy cắp là Trương Tình Vũ.
Có vài tiếng cười lại cất lên trong sảnh tiệc.
Tô Nhan tức giận toàn thân run lên, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
“Nhàm chán.” Thành Bình có chút mắt hứng.
Cô ta cũng hy vọng nhà Tô Quảng có thể chống lại, nhưng cô ta không ngờ họ không những không đánh lại được mà còn tự hại nhau nữa.
Đúng là một cái gia đình nực cười.
Vào lúc này, Trương Mậu Niên bước vào tiền sảnh.
“Ò, tiêu Bình, tiêu Nhan, hai đứa đều ở đây sao? Đi thôi! Đưa hai đứa tới một nơi thú vị.”
“Nơi thú vị?” Đôi mắt của Thành Bình sáng lên, vội vàng hỏi: “Chỗ nào vậy ạ?
“Đến đó thì biết!” Trương Mậu Niên mỉm cười bí ẩn.
“Dạ dạ dạ, chúng ta mau đi thôi!” Thành Bình nóng nảy.
Cô ta đang cảm thấy rất buồn chán, nếu không thì cô ta đã không tới trêu chọc Lâm Dương.
“Tiểu Nhan, có đi không?” Trương Mậu Niên hỏi.
“Tôi không đi.” Tô Nhan lạnh lùng nói.
Vừa nãy Trương Mậu Niên châm chọc nhà cô như vậy, làm sao cô có thê vui vẻ với họ cho được cơ chứ?
Trương Mậu Niên không quan tâm, mỉm cười, cúi người xuống thấp giọng nói: “Tiểu Nhan, anh biết em đang rất tức giận, nhưng thật ra đây cũng không phải do anh cố tình đâu, mà là ý của những vị kia cả.”
“Anh muốn nói cái gì?” Tô Nhan hỏi.
“Thật ra thì anh cũng không có thành kiến gì với nhà em cả. Em cũng đừng giận anh làm gì. Đúng là lúc trước khi cô kết hôn với chú đã chọc giận rất nhiều người, nên mới phải chịu tội như vậy, anh cũng không có cách nào khác.” Trương Mậu Niên thở dài.
Tô Nhan khế cau mày không nói.
Thật ra cô cũng đã từng nghe đến chuyện đó, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, những người này có cần thiết phải canh cánh trong lòng mãi như thế không?
“Tiểu Nhan, anh biết em rất giận, nhưng anh cảm thấy chuyện của đời trước thì cứ để đời trước giải quyết vậy. Thế hệ của chúng ta thì cứ việc làm việc của mình thôi. Việc gia đình em cần làm bây giờ là cải thiện mối quan hệ với mọi người càng nhiều càng tốt. Bây giờ là thời điểm hoàn hảo để cải thiện mối quan hệ, chẳng nhẽ em còn muốn làm cho họ thất vọng à? Em hy vọng mối quan hệ giữa gia đình mình và nhà họ Trương tiếp tục xấu đi mãi sao? Em hy vọng mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ đều bị đối xử lạnh lùng như thế sao?”
“Cái này…” Tô Nhan đã hơi bị thuyết phục.
Sao cô lại không muốn gia đình hòa thuận cơ chứ.
“Tiểu Nhan, đi thôi. Những người ở thế hệ chúng ta đều đi đó.
Cô đã xa cách suốt những năm qua. Bây giờ, anh Mậu Niên mời, cô mà không đi, những người khác lại nghĩ cô tự cao tự đại đấy, sau này có nhìn thấy người nhà cô sẽ càng phản cảm hơn.” Thành Bình thuyết phục.
Tô Nhan đã bị thuyết phục rồi.
Cô do dự rồi khẽ gật đầu: “Được… Vậy tôi sẽ đi…”
“Dù sao tiệc sinh nhật của ông nội cũng chưa bắt đầu, hôm nay chúng ta đi chơi vui vẻ.” Trương Mậu Niên cười nói: “Đi đi đi!
“Ù Tô Nhan đứng dậy đi tới chỗ Lâm Dương nói: ” Chúng ta đi thôi.”
“Được!” Lâm Dương gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Trương Mậu Niên cau mày nói: “Tô Nhan, chồng em cứ ở lại đây đi.”
“Tại sao?” Tô Nhan kinh ngạc.
“Đây là tụ tập anh chị em nhà họ Trương của chúng ta, anh ấy họ Lâm…”
“Tôi họ Tô, tại sao lại có thể đi, mà anh ấy lại không đi được?”
“Cái này…” Vẻ mặt của Trương Mậu Niên không được tự nhiên.
“Nếu Lâm Dương không được đi, vậy tôi cũng không đi.” Tô Nhan nhẹ giọng nói, rồi ngồi trở lại ghế.
“Đừng đừng đừng, đi, đi, đi cả là được chứ gì?” Trương Mậu Niên nhịn không được vội vàng nói.
Nói xong, một số người lên xe đậu bên ngoài và lái khỏi nhà họ Trương.
Chiếc xe chạy rất nhanh, nhanh chóng rời khỏi thành phố, và dừng lại bên ngoài một trang viên sang trọng …
“Đây là đâu?” Tô Nhan vẻ mặt bối rối nói: “Hình như không phải ngành họ Trương, đúng không?
“Ò, đây là trang viên của một người bạn của anh. Lúc rảnh rỗi hay đến đây chơi. Phía sau chỗ này có trường đua ngựa! Có thể đua ngựa đó!”
“Chà! Đua ngự sao?” hai mắt Thành Bình sáng lên, hưng phán.
Dù