Một vài người quay đầu lại….liền thấy một người to con mặc đồ đen chạy tới.
Người đàn ông da ngăm đen, trêи mặt có một vết sẹo nhìn có vẻ dữ tọn, lai lộ ra hai bắp tay vô cùng cường tráng, đối diện có cảm giác rất áp lực.
* Mậu Niên?” Trương Trình Vũ có chút bắt ngờ.
“Cô, chú, mọi người định đi đâu?” Vẻ mặt Trương Mậu Nhiên ân cần hỏi.”
*Đi về.”
“Đi về? Hôm nay là sinh nhật ông nội, mọi người còn chưa mừng thọ, sao lại đi về?” Trương Mậu Nhiên cau mày nói.
“Mậu Niên, không phải bọn tôi không muốn chúc thọ, mà là có vài người không cho bọn tôi vào.” Tô Quảng nói.
“Sao lại vậy? Mọi người là người nhà họ Trương, nơi này là nhà họ Trương, ai không dám cho mọi người vào?” Trương Mậu Niên có chút bất ngờ nói, “Cô, chú, hai người nói với con, ai dám thất lễ với hai người, con nhất định sẽ không bỏ qua cho họ!”
“Còn có thể là ai? Không phải chính là A Bưul” Trương Trình Vũ giận đùng đùng chỉ vào A Bưu nói.
*A Bưu, có chuyện này sao?” Trương Mậu Năm nhìn chằm chằm A Bưu, giọng điệu không vui hỏi.
“Cậu chủ, sao có thể? A Bưu cũng không phải ngày đầu tiên làm ở nhà họ Trương, sao có thể không biết cô Trương? Sao có thể dám ngăn họ vào chứ?” A Bưu trưng bộ mặt oan ức nói.
“Nói cũng đúng, con nhớ lần trước lúc cô tới bọn họ đã ở đó, sao có thể không biết bọn họ, có phải có hiểu làm gì hay không?” Trương Mậu Năm gật đầu.
“Cậu vừa mới nói như vậy.” Trương Trình Vũ tức giận, quát lớn: “Rõ ràng vừa nãy cậu nói không biết bọn tôi, không cho bọn tôi vào. Bây giờ cậu lại lật giọng? Cậu nói dối!”
“Bác Trương, con thật sự không có, bác không thể đổ lỗi cho con!” Bộ dạng A Bưu giống như sắp khóc.
Trương Mậu Năm cũng trầm mặc nói: “Cô, A Bưu là anh em xuất ngũ cùng con, nếu bác nói A Bưu không cho bác vào, vậy mời cô đưa ra bằng chứng!”
“Có video! Có video!” Trương Tình Vũ vội la lên: “Lâm Dương, mau đưa video cho cậu ta xem, mau lên!”
“Mẹ, vô dụng thôi.”
“Mau cho nó xem!” Trương Tình Vũ quát.
Lâm Dương lắc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, mở video lên đưa ra.
Trương Mậu Năm nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tình Vũ: “Cô, cái này có thể làm bằng chứng sao?”
Trương Tình Vũ sửng sốt, vội vàng nhận lấy điện thoại nhìn một lúc.
“Sao có thể như vậy?” Trương Tình Vũ trợn tròn mắt.
“Mẹ, con không quay được lúc anh ta không cho mình vào, lúc con quay anh ta cũng không nói nữa, cho nên video không chứng minh được gì,” Lâm Dương lãnh đạm nói.
“Sao con không quay sớm? Đúng là đồ vô dụng!” Trương Tình Vũ giận run cả người.
“Mẹ à, sao Lâm Dương biết xảy ra chuyện như vậy mà quay trước chứ?” Tô Nhan không nhịn được vì Lâm Dương bênh vực kẻ yếu.
“Mấy đứa…” Trương Tình Vũ tức đến nỗi run cả người.
“Bác, con không biết bác có hành kiến gì với A Bưu, nhưng con phải nói cho bác biết, A Bưu sẽ không nói dối.” Trương Mậu Năm nghiêm túc nói.
“Vậy ý cậu là tôi nói dối?”
“Con không biết.” Trương Mậu Năm lãnh đạm nói.
“Nếu cậu không tin, có thể hỏi mọi người xung quanh, tất cả mọi người thấy đấy, chính cậu ta là người không cho tôi vào.”
Trương Tình Vũ lại hét to lần nữa.
*Mọi người xung quanh có ai thấy không?” Trương Mậu Năm thản nhiên nhìn xung quanh.
Nhưng…..Không có ai đứng ra làm chứng cho Trương Tình Vũ.
Chuyện đùa.
Trương Mậu Năm đã nói, A Bưu là anh em của anh ta, tuyên bố Trương Mậu Năm chỉnh Trương Tình Vũ, nếu ai đứng ra, đó không phải là tự nhận là địch của Trương Mậu Năm sao?
Ai sẽ vì Trương Tình Vũ không được người nhà coi trọng mà trêu chọc người như Trương Mậu Năm đây?
Trương Tình Vũ kinh ngạc nhìn xung quanh không có ai dám lên tiếng, sắc mặt trở nên tái nhọt, chét lặng.
“Mẹ, bỏ đi.” Tô Nhan cũng biết rõ ở đây là cửa ra vào, tiến lên, thấp giọng nói.
Trương Tình Vũ trợn mắt, nhưng rất nhanh, bà ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Mẹ sớm nên biết như vậy, nên biết sớm…”
“Mẹ….”
“Yên tâm, mẹ không sao, mẹ quen rồi, mẹ quen TÔI Trương Tình Vũ thấp giọng nói.
Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, Tô Nhan bắt đầu lo lắng.
Tô Quảng không nói lời nào.
“Bác, hôm nay là sinh nhật ông nội, khách đến đây rất nhiều, bác cũng họ Trương, cho dù bác không thấy xấu hổ, nhưng ít nhất cũng phải chừa mặt mũi cho nhà họ Trương. Sao cứ phải làm ầm ï để bị chê cười, bác mới cam tâm sao?” Trương Mậu Năm hừ lạnh nói.
“Vào đi, đừng ở bên ngoài làm mắt mặt.”
Trương Mậu Năm nói xong, tiện đà xoay người quay đi.
“Đáng giận! Đáng giận! Rõ ràng là anh ta có tình, giờ lại quay qua trách ngược chúng ta!” Khuôn mặt Tô Nhan vì tức giận mà đỏ bừng.
“Quên đi Tiểu Nhan, chúng ta đi vào thôi, chỉ cần mừng thọ cho ông nội con xong, chúng ta sẽ đi.” Tô Quảng thấp giọng nói.
Mỗi người đều mang theo tâm trạng phức tạp bước vào cửa chính nhà họ Trương.
Dọc đường đi, không ít khách liên tục hướng mắt về phía họ, người thì thì thầm tai nhau, người thì chỉ trở, còn có người âm thầm cười cọt.
Hiền nhiên là chuyện ở cửa chính đã truyền đi.
Nhưng mà cũng may nhà họ cũng đã quen với những ánh nhìn này, vào nhà họ Trương liền tìm một góc ngồi xuống.
Mọi thứ đều như gió thoảng qua tai.
“Mẹ, khi nào thì đi tìm ông ngoại?” Tô Nhan chần chừ một lát rồi