“Đứng lại!”
Lúc này, một người phụ nữ đứng bên cạnh Huyết Trường Phong hét lên.
Diên Nữ hơi giật mình, quay đầu nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói: “Sư tỷ Đào … còn chuyện gì nữa không?”
“Cô dọn dẹp như thế sao? Vẫn chưa sạch sẽ! Mau đến đây dọn lại một lần nữa!” Sư tỷ Đào hét lên.
“Mặt đất đã rất sạch sẽ rồi…” Diên Nữ thầm nhíu mày, nói.
Nhưng lại nhìn thấy sư tỷ Đào nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, cười hihi, nói: “Bây giờ thì không còn sạch sẽ nữa rồi … đúng không?”
Tay của Diên Nữ siết chặt cây chổi, nhưng cô ta vẫn bước tới, quét qua quét lại vài lần.
“Ai ya, cô cầm chổi quét thì càng quét càng bản thôi.
Chẳng phải sẽ chẳng quét sạch được sao? Phải làm sao bây giờ nhỉ?” Sư tỷ Đào ra vẻ kinh ngạc, hỏi.
“Sư tỷ, tôi đi lầy cây lau nhà!” Diên Nữ định xoay người lại.
Nhưng khi cô ta chuẩn bị rời đi, một gã đệ tử khác lại ngăn cô ta lại.
“Sư huynh, anh…”
“Đừng lấy cây lau nhà, dùng tay lau đi.
” Người đàn ông mỉm cười, nói.
“Đây…”
“Sao hả? Chẳng lẽ tay của cô rất dễ hỏng sao? Không lau được sao?” Sắc mặt người đàn ông tối sằm xuống.
“Lập tức quỳ xuống dùng tay lau sạch sẽ cho tôi!” Sư tỷ Đào cũng hét lên.
Diên Nữ không còn cách nào khác, đành phải có gắng cúi người xuống, cô ta thở ra một hơi, kéo tay áo xuống, năm ngón tay nắm chặt vào tay áo, lau bãi nước bọt trên mặt đât.
Nhưng mà lúc này.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Các đệ tử đứng sau lưng Huyết Trường Phong liên tục nhỗ nước bọt xuống đất.
Chẳng bao lâu, trên mặt đất