Diên Nữ ăn hai cái tát ngay má, ngã thật mạnh xuống đắt, người vẫn chưa đứng lên, máu tươi đã chảy ra khóe miệng.
Rất nhiều đệ tử ở xung quanh đều nhìn về phía này.
Ngay cả những trưởng lão trên bục cao cũng nhìn về phía này.
Nhưng … không một ai ngăn cản sư tỷ Đào.
Chẳng có ai quan tâm đến Diên Nữ.
Diên Nữ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng mà cô cũng không hy vọng sẽ có ai đó đến cứu mình.
Cô biết rằng những hành vỉ mà cô làm hàng ngày không thể nhận được sự đồng cảm của bắt kỳ ai…
“Con chó chết!”
Sư tỷ Đào mắng chửi, cô ta định xông lên phía trước đá vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Nữ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
“Dừng tay!”
Cái chân của sư tỷ Đào bỗng khựng lại giữ không trung, nhìn về phía âm thanh phát ra, bỗng nhận ra là Huyết Trường Phong lên tiếng, sau đó mới dừng lại.
Huyết Trường Phong liếc mắt nhìn Diên Nữ, bình tĩnh nói: “Đi theo tôi, cô sẽ không chịu uất ức như thế này nữa!
Hiểu chưa?”
“Nói nhiều như vậy, chẳng qua anh chỉ muốn ép buộc tôi khuất phục thôi! Đáng tiếc rằng tôi sẽ không đồng ý đâu!”
Diên Nữ nghiền răng, nói.
Nhưng giây tiêp theo.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sư tỷ Đảo trực tiếp giẫm lên mu bàn tay của Diên Nữ, sau đó liên tục giãm qua giẫm lại.
Cơn đau truyền đến khiến Diên Nữ đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái mét, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Bàn tay nhỏ bé bị giãm đến rướm máu…
Lúc này, Huyết Trường Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Diên Nữ, lãnh đạm nói: “Cô cũng thấy rồi đấy.
Tôi tra tấn cô như vậy nhưng chẳng có ai đến giúp đỡ cô.
Các sư huynh đệ sớm chiều chung chạ với nhau, chẳng một ai ra mặt giúp đỡ cô cả.
Ngay cả trưởng lão, Đảo Chủ cũng không thèm để ý đến sự sống chết của cô! Cô có biết vì sao không? Bởi vì…tôi là Huyết Trường Phong! Tôi là hy vọng của đảo Vong Ưu, tôi là thiên tài đứng đầu đảo Vong Ưu, tôi là Thiên Kiêu! Tất cả mọi người đều biết, nếu