Huyết Trường Phong rên rỉ một tiếng, kìm nén cơn đau dữ: dội, giơ tay rút kim bạc từ ngực của Mai Phượng Yến ra.
Ngay khi cây kim bạc vừa rút ra, Mai Phượng Yến lập tức mềm nhũn mà ngã xuống đắt.
Huyết Trường Phong lại vội vàng rút kim bạc của Thịnh Siêu ra.
Hai người lúc này mới ngừng tấn công, toàn bộ nằm sắp trên mặt đất.
Huyết Trường Phong ném cây kim bạc xuống đắt, liếc nhìn cánh tay của mình, nó đã rỉ máu, hai dấu răng hung tợn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đây là cái gì?” Huyết Trường Phong nghiến răng nghiền lợi nhìn Lâm Dương.
Lại thấy Lâm Dương đang châm kim vào cánh tay của mình.
“Chẳng qua là dùng kim bạc đâm vào dây thần kinh, khiến cho thần kinh của bọn họ rối loạn mà thôi.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Thần kinh rồi loạn?”
Huyết Trường Phong sững sờ một chút, lại nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, dường như lúc này mới hiểu ra, lạnh lùng nói: “Anh là Y võ?”
“Cứ coi là vậy đi.
” Lâm Dương châm cây kim cuôi cùng lên trên cánh tay, thờ ơ nói: “Bây giờ, chúng ta có thể đánh một trận rồi.
”
Huyết Trường Phong với vẻ mặt lạnh lùng, khàn giọng nói: “Thịnh Siêu, Mai Phượng Yến, các người còn có thể chiến đấu không?”
“Không thành vấn đề… sư huynh…”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đứng dậy khỏi mặt đất, thở ra một hơi trọc khí rồi nói.
“Đã như vậy thì cùng nhau lên đi.
Thực lực của người này không hề đơn giản, lại là y võ, cần phải hết sức cản thận.
”
Huyết Trường Phong nghiêm túc nói.
“Hai chúng tôi sẽ nghe theo lời dặn dò của Trường Phong sư huynhl”
“Kiếm lên!” Huyết Trường Phong hét lên.
Đệ tử bên cạnh lập tức ném hai thanh kiếm cho Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Ra tay!”
Huyết Trường Phong lại hét lên một lần nữa, ba người cầm kiếm đánh giết Lâm Dương.
Lâm Dương bước nhanh về phía sau, hai tay rút kim, kim bạc linh hoạt nhanh chóng phóng về phía ba thanh kiếm sắc bén.
Ting! Ting! Ting! Ting…
Tiếng kiếm lanh lảnh vang lên như những