Leng keng!
Một tia sáng loé lên từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua thanh kiếm sắc bén mà Thịnh Siêu.
Đột nhiên… Thanh kiếm của Thịnh Siêu lại tách ra hai hướng trái phải từ trung tâm, xé thành hai nửa.
“Hả?”
Thịnh Siêu vô cùng kinh ngạc.
“Thịnh Siêu, cần thận!”
Tiếng hét lại vang lên.
Thịnh Siêu đột nhiên ngắng đầu lên, mới phát hiện Lâm Dương kia không biêt từ lúc nào đã vượt qua đòn công của Huyết Trường Phong và Mai Phượng Yến rồi đứng trước mặt anh ta…
Cả đời Thịnh Siêu chưa có giây phút nào sợ hãi giỗng như ngày hôm nay.
Anh ta trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy đầu óc của mình vào lúc này không thể nào nghĩ ngợi được gì.
Bụp!
Lâm Dương đắm anh ta một cái.
Rõ ràng là một cú đấm rất bình thường, nhưng lúc này lại có khí thế kinh thiên động địa muốn phá cả núi sông không thể ngăn cản nồi.
Thịnh Siêu vội vàng giơ tay chống cự.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên.
Sau đó, đôi tay của Thịnh Siêu bị gãy ngay tại chỗ, đôi tay của anh ta hướng ra ngoài một góc 90 độ, thậm chí đến cả người cũng bay ra ngoài đập vào một bục cao cách đó không xa.
Ngay lập tức, bục cao đó nứt ra ngay tại chỗ.
“AaaaallI”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thấu trời.
Thịnh Siêu lăn lộn trên mặt đất, cơn đau đớn dữ dội trên cánh tay khiến anh ta không thể đứng thẳng được, cả người như sắp ngắt đi vì đau đớn.
“Sự huynh!”
“Thịnh sư huynh!”
Mọi người xung quanh la hét.
Các trưởng lão đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mai Phượng Yến da đầu tê dại, cực kỳ hoảng sợ, nhưng không có đường lui, chỉ đành