Loảng xoảng!
Chiếc ly bị vỡ, rượu trút lên người Tống Kinh.
Tống Kinh lo lắng, trừng mắt nhìn người đó mà mắng chửi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Cái thứ già, làm cái gì sao? Không muốn làm thì nhanh chóng cút đi cho ông đây! Anh thật sự cho rằng anh là cọng hành gì chứ?” Người đàn ông trực tiếp tiền lên trước, một chân đá vào người Tống Kinh.
Tống Kinh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị gạt sang một bên, thân thể lảo đảo lui về phía sau.
“Tống Kinh, anh thật sự cho rằng mình là nhân vật gì ghê gớm lắm sao? Một thứ già quá sức! Người trong làng giải trí trong nước nễ mặt anh và gọi anh một tiếng đạo diễn Tống.
Nếu không phải là nể mặt anh thì anh cũng chỉ là một con chó giữ nhà mà thôi! Anh có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy, nếu như không phải Anh Phạm cho anh thể diện, anh cho rằng anh có thể vào đây sao? Lập tức cút cho tôi!”
“Cút!”
“Cút ngay!”
Mọi người lần lượt đứng dậy, lớn tiếng chửi bới.
Tống Kinh tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, gật đầu lia lịa: “Hừ, các anh đã nói như vậy, thì ra là Lão Tống tôi lo chuyện không đâu rồi, các anh hãy tự lo cho mình đi!”
Nói xong định phất tay rời đi.
“Chờ đã!” Phạm Lạc hét lên.
Bước chân của Tống Kinh đình trệ, sau đó quay đầu nói: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Tống Kinh, sau khi ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ là kẻ thù.
Lần này Dương Hoa chắc chắn sẽ bại trận! Hơn nữa một khi Dương Hoa sa sút, anh sẽ không có lối thoát trong giới điện ảnh trong nước.
Anh phải suy nghĩ thật rõ ràng!” Phạm Lạc nheo mắt cười nói.
Câu này là có ý gì, mọi người có mặt đều hiểu.
Tống Kinh khit mũi một tiếng, xoay người rời đi mà không nói một lời nào.
“Đồ không biết sống chết!”
“Tống Kinh này quá không biết điều!”
“Đợi giải quyết xong Dương Hoa, nhất định phải cắm vận anh tai”
“Đúng!”
Mọi người chửi bới, ai nấy đều vô cùng bức xúc.
“Tống Kinh đã muốn tìm cái chết,