Tông Kinh chân trước vừa rời khỏi khách sạn Lâm Giang, thì thư của luật sư đã được gửi đến công ty Dương Hoa.
Sau khi Mã Hải nhận được bức thư của luật sư này, lập tức gọi Khang Giai Hào và Kỷ Văn đến.
Cả hai người đều lắc đầu sau khi đọc bức thư của luật sư.
“Rất dễ đi phó.
”
“Bọn họ đang tự lấy đá đập vào chân mình!”
Hai người đồng thanh nói.
“Vậy thì hãy diễn một vở kịch hay cho mọi người cùng xem.
” Lâm Dương đang ngồi trước bàn thờ ơ nói: “Hơn nữa tôi đoán đằng sau chuyện này có bóng dáng của Hoàng Ngu.
Giúp tôi kéo Hoàng Ngu xuống nước! Tôi không hy vọng chúng ta sẽ giết lẫn nhau trên sân khấu, còn bọn họ thì ở bên cạnh xem kịch.
”
“Chủ tịch Lâm, yên tâm, Ám Ưng đã nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi!”
“Vậy thì tốt, chuyện này giao cho các anh xử lý, tôi về nhà nghỉ ngơi trước đây.
”
Lâm Dương xoa xoa huyệt thái dương, sau đó đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Mấy ngày nay đều ở phòng khám của Lạc Thiên và Dương Hoa, ít quan tâm đến Tô Nhan, cũng không biết hai ngày nay Tô Nhan như thế nào.
Khi Lâm Dương đến quốc tế Duyệt Nhan, nữ thư ký trẻ tuổi liền chạy tới.
“Anh Lâm, cuối cùng thì anh cũng đến rồi!” Nữ thư ký lo lắng thấp giọng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dương bối rồi hỏi.
“Máy ngày nay chủ tịch đều ở trong phòng làm việc, nếu như anh còn không tới nữa, e rằng cô ấy sắp chuyển cả giường đến văn phòng rồi!”, Nữ thư ký lo lắng nói.
“Sao lại thế?” Lâm Dương kinh ngạc.
“Còn không phải vì Cao Lam kia sao!”
“Cao Lam? Anh ta thế nào?”
“Anh ta ngày nào cũng đến quấy rầy chủ tịch, hôm trước cắm nến, hôm qua tặng hoa, muốn chủ tịch cháp nhận anh ta, nhưng chủ tịch không có chút hứng thú gì với anh ta, anh Lâm, anh nhanh nghĩ cách đuổi anh chàng phiền phức này đi đi!”
Lâm Dương nghe vậy, im lặng một chút, sau đó lắc đầu nói: