Đó chính là, Tô Nhan hoàn toàn không ăn nổi món này.
Mặc dù cô không phải kiểu con gái mỹ nhân lạnh lùng nhưng cô chán ghét nhất là những người đàn ông dùng cách này đề cưa cẩm phụ nữ, bởi vì trong mắt cô, đàn ông tán gái kiểu này chỉ là dùng sự lãng mạn để lừa gạt phụ nữ mà thôi.
Không ngoài dự đoán, Tô Nhan ở trong văn phòng vẫn đang đắm chìm trong đống hồ sơ của mình, hoàn toàn không thèm ngẳắng đầu lên nhìn, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Cao Lam một cái!
“Tiểu Nhan!” Cao Lam dường như không chịu từ bỏ, bước tới trước.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đi tới.
“Anh Cao, anh công khai tán tỉnh vợ tôi như vậy, có phải là… có chút không thích hợp lắm không?” Lâm Dương liếc nhìn Cao Lam rồi nói.
“Lâm Dương?”
Tô Nhan khế cau mày.
“Hả? Cái tên phế vật nhà anh lại tới 2” Cao Lam cười khinh thường, chế giễu nói.
“Cao Lam, anh nói chuyện chú ý một chút, dù sao anh ấy.
cũng là chồng của tôi!” Tô Nhan lập tức hét lên.
“Tiểu Nhan, em và anh ta chỉ là một cặp vợ chồng hữu danh vô thật, hơn nữa em cũng không có chút tình cảm nào với anh ta, hà tất phải lãng phí thời gian với anh ta chứ? Em tin anh đi! Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc!”
Cao Lam khẩn thiết nói.
“Cao Lam, tôi luôn coi anh như bạn học.
Tôi không có bất kỳ tình cảm nào với anh cả, cũng hy vọng anh có thẻ hiểu chuyện này!” Tô Nhan trầm giọng nói.
“Tiểu Nhan… em…lẽ nào, em thật sự thích Lâm thần y đó sao?” Cao Lam không thể nào tin được hỏi.
“Đừng nói lung tung!” Tô Nhan lắc đầu: “Tôi và Lâm thần y rất ít tiếp xúc! Không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ.
“Vậy thì tại sao em không chịu chấp nhận anh?” Cao Lam lại hỏi.
Tô Nhan nhắm mắt lại, dứt khoát không nói nữa.
Lúc này, cô có nói cái gì cũng đều vô dụng, Cao Lam quá cố chấp.
Nhưng Cao Lam lại không nghĩ vậy.
Theo anh ta thấy, phụ nữ càng không thừa nhận thì càng có vần đề.
Tô Nhan chắc chắn là không có hứng thú với Lâm Dương này, nhưng cô ấy lại không chịu chấp nhận mình, hẳn là vì Lâm Thần Y!
“Được! Được! Tiểu Nhan, em đã không chịu chấp nhận anh…vậy thì bỏ đi, để anh cho em xem một thứ!”
“Thứ gì vậy?” Tô Nhan hơi sững sờ.
“Ha, anh