“Không cần thương lượng nữa, anh lập tức đưa người của anh cút đi, không được quấy rầy Tiểu Nhan nữa!”
“Lâm Dương, ở đây không có chỗ cho tên phế vật như: anh nói nhảm, cút sang một bên đi!” Cao Lam cau mày nói.
“Người nên cút là anh!” Lâm Dương tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Cao Lam, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Anh cao hơn Cao Lam một nửa cái đầu, nhìn chằm chằm vào Cao Lam một cách trịch thượng, khí thế vô cùng phi thường.
Hơi thở của Cao Lam run lên, nhưng lại không dám làm loạn…
Mặc dù Lâm Dương là một phế vật nỏi tiếng của Giang Thành, vua mũ xanh, nhưng cái đầu này của anh, cùng với ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, khá là doạ người.
“Anh muốn làm cái gì?” Cao Lam cau mày, trầm giọng quát.
“Tôi đã nói rồi, anh nhanh chóng cút ngay! Nếu như anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách khí.
” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Lâm Dương, anh lo lắng cái gì chứ? Chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Ò … tôi biết rồi, tên nhóc anh đang tức giận … nghĩ lại thì cũng đúng thôi, chủ tịch Lâm đó rõ ràng là muốn vợ của anh, còn anh lại không thể làm gì được! Ở bên cạnh trơ mắt nhìn, thậm chí có đôi khi anh còn phải tiếp nhận sự giúp đỡ của chủ tịch Lâm, tôi nghe nói Mã Hải kia đã máy lần giúp anh giải vây! Đây chắc chắn là ý của chủ tịch Lâm, haha, tôi thấy anh làm vậy cũng đúng thôi.
Một người đàn ông to lớn sống vô dụng như vậy… anh không biết xáu hổ ư! Nếu như tôi là anh, sớm tìm được một nơi không người mà đầu xuôi đuôi lọt rồi!” Cao Lam cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy giễu cọt.
“Ha ha ha…”
Những người ở phía sau cũng đều bật cười.
Sắc mặt của Lâm Dương tối sầm lại.
Anh không có lời nào để nói.
Bởi vì anh không biết phải giải thích thế nào với những người này.
“Lâm Dương, anh đừng quan tâm đên chuyện này.
” Lúc này, Tô Nhan ở bên cạnh thì thầm nói.
“Thế nào? Không lẽ cô thật sự muốn lên giường với người này sao?” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Anh nói cái gì? Anh! Khốn kiếp!”
Sắc