“Chính là vừa rồi, Cao Lam, công tử Cao Lam của nhà họ Cao, đã cho tôi xem một số bằng chứng nhắm vào hành động của Dương Hoa, trong đó cũng bao gồm cả việc Dương Hoa bị nghỉ ngờ trốn thuế.
Tắt cả các thủ tục của Dương Hoa đều hợp pháp hợp cách.
Tất cả thuế vụ cũng được thanh toán đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn đầy tự tin nói rằng anh ta có thể biến những thứ hợp pháp này thành bát hợp pháp, vậy thì ngoại trừ việc trong bộ phận tài chính của chúng ta xảy ra vấn đề ra thì không còn có khả năng khác!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Chủ tịch Lâm, yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ lôi nội gián ra ngoài!” Mã Hải vội vàng nói.
“Hôm nay?” Giọng nói của Lâm Dương trầm xuống.
“Trong vòng năm giờ … không, ba giờ! Trong vòng ba giờ, tôi nhất định sẽ đưa nội gián đến trước mặt anh!”
“Đối chiếu lại sổ sách một lượt đi, không được có bất kỳ sơ suất nào! Ngoài ra sau khi bắt được nội gián, không được đánh rắn động cỏ, cứ tương kế tựu kế đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải thở gấp, lập tức hiểu được kế hoạch của Lâm Dương, liền gật đầu lia lịa.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.”
“Được!”
Ba tiếng sau, Mã Hải gọi điện thoại đến.
Sổ sách quả thực là có vấn đề.
Hơn nữa…không chỉ số sách có vần đè!
Khi Lâm Dương nghe xong báo cáo của Mã Hải, toàn bộ khuôn mặt đã vô cùng ảm đạm.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, tập đoàn Dương Hoa bề ngoài đẹp đẽ như vậy, bên trong lại mục nát đến mức độ này…
“Anh đến văn phòng chờ tôi!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Trong phòng làm việc, Mã Hải vô cùng căng thẳng đứng ở đó.
Lâm Dương sải bước đi tới đẩy cửa ra, ngồi vào chỗ của mình.
“Đừng quá căng thẳng, chuyện này tôi không trách anh.
Dù sao Dương Hoa bây giờ cũng lớn, một mình anh không thể nào quản lý toàn bộ công ty, có sơ suất cũng là chuyện rất bình thường.”
Có lẽ là nhìn thấy Mã Hải căng thẳng, Lâm Dương thẳng thừng nói.
“Nhưng cho dù nói thế nào thì đây cũng là sơ suất của tôi, chủ tịch Lâm, xin anh hãy trừng phạt tôi đi.” Mã Hải thấp giọng nói.
“Tôi đã nói rồi, chuyện không liên quan đến anh.
Việc