“Giai Hào, phiên tòa này chắc chắn thua.
Tôi hy vọng cậu có thể rút khỏi vụ kiện này ngay lập tức! Cậu đã nghe rõ chưa?”
“Ông ta là luật sư mà các người mời tới sao?” Lâm Dương chỉ vào ông lão hỏi Phạm Lạc.
“Ông ấy chỉ là có vấn của chúng tôi thôi!” Phạm Lạc cười nói.
“Giai Hào, cậu nghe thấy chưa hả? Lập tức rút lui ngay cho tôi! Nếu không, cậu chính là khi sư diệt tổ!” Lúc này, lão già lại quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Khang Giai Hào không thể tưởng tượng nỗi, sững sờ nhìn ông ta.
Một lúc sau, anh quay sang nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương gật đầu.
Khang Giai Hào hít sâu một hơi, sau đó nói: “Được rồi, thầy giáo, vì thầy đã nói như vậy, học sinh không dám không nghe theo, tôi lựa chọn rút lui!”
Thanh âm rơi xuống, hiện trường lập tức nổ tung!
Khang Giai Hào rút lui?
Dương Hoa … xong đời rồi?
Bộ não của tất cả mọi người đều chấn động, khó có thể suy nghĩ tiếp được nữa.
Tai của tất cả mọi người đều có tiếng ù, không thể nghe thấy bắt cứ âm thanh nào khác.
Những người xung quanh ngắn người, há hốc mồm.
Ngay cả những phóng viên và giới truyền thông kia cũng khựng người lại, cầm micro và máy quay, không thể nào tin được nhìn Khang Giai Hào.
Không ai ngờ được rằng Khang Giai Hào lại thực sự nghe lời thầy mình và rút khỏi vụ kiện này!
Hơn nữa… còn đồng ý một cách vui vẻ như vậy!
“Anh trị được Khang Giai Hào rồi ư?” Văn Lệ quay đầu lại một cách khó khăn, nhìn Phạm Lạc hỏi.
“Khang Giai Hào là hồng nhân bên cạnh chủ tịch Lâm, anh đâu có năng lực lớn như vậy mà xúi giục anh ta chứ?”
Phạm Lạc lắc đầu nói.
“Vậy thì… chuyện này là sao vậy?”
“Anh không biết, có lẽ … Khang Giai Hào này thực sự là quá bảo thủ rồi, đúng không?”
“Trời ạ, còn có người như vậy sao? Anh ta cũng nghe lời quá…”
“Trong thế giới rộng lớn này, người như thế nào cũng có, chuyện này có gì kỳ lạ chứ?”
“Vậy thì chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền rồi! Chủ tịch Lâm mát đi Khang Giai Hào, giống như gãy mát một cánh tay! Đám người Luật sư Hùng không phải sẽ dễ dàng dọn dẹp chủ tịch Lâm