Đây là điều mà anh ta cảm thấy khó hiểu nhát.
Mặc dù Vũ Nhân này chỉ là một trong số rất nhiều người thầy của anh ta, nhưng ông ta là người ngay thẳng, đoan chính, bằng con mắt của ông ta, chắc chắn là có thể nhìn ra Phạm Lạc và Văn Lệ là người như thế nào, cũng có thể nhìn ra được nội tình bên trong vụ kiện này rốt cuộc ra Sao.
Nhưng tại sao ông ta còn ra mặt chứ?
Khang Giai Hào không thể nào hiểu được.
Vũ Nhân cau mày, sau đó trầm giọng nói: “Giai Hào, con đã quên lời thầy dạy rồi sao? Chúng ta không có quyền hỏi thân chủ về tất cả mọi thứ.
Việc chúng tôi phải làm chính là thắng vụ kiện này trong phạm vi pháp luật cho phép, mọi thứ khác đều là lời nói suông!”
Khang Giai Hào mở miệng, còn muốn nói điều gì đó, nhưng lời đã đến bên môi lại dừng…
“Anh Khang, bây giờ anh đã rút khỏi đoàn luật sư của tập đoàn Dương Hoa, nhưng mà điều này không có nghĩa là anh nhất định phải đứng ngoài cuộc.
Nếu như anh Khang bằng lòng, tôi hy vọng có thể mời anh giúp đỡ chúng tôi, lát nữa trên toà án có thể giúp chúng tôi vạch trần sự xấu xa và bản thỉu của Dương Hoa.
Như vậy, tất cả những người đã bị tập đoàn Dương Hoa hãm hại nhất định sẽ cảm kích anh và chúng tôi…nhất định cũng sẽ cảm kích anh!” Phạm Lạc mỉm cười, trong mắt mang theo vài phần thâm ý nói.
Trọng điểm trong lời nói này của anh ta rõ ràng là câu cuối cùng, còn câu này có ý gì, tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ trong lòng.
“Rất xin lỗi, cho dù tôi không tham gia vào vụ kiện này, tôi vẫn là người của Dương Hoa, nên đứng về phía Dương Hoa.
Về phần các anh…Tôi nghĩ vụ kiện này sẽ không vì sự ra đi của tôi mà thua đâu!” Khang Giai Hào cực kỳ nghiêm túc nói.
Nụ cười của Phạm Lạc cứng lại: “Ò? Anh có ý gì?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng Kỷ Văn ở bên cạnh anh có thể đối phó được với luật sư Hùng sao?” Văn Lệ chất vấn.
“Ông Vũ, bây giờ đúng là nhân tài xuất hiện từ đời này qua đời khác.
Một cậu bé tóc vàng mới ngoài hai mươi tuổi lại dám ngang ngược khiêu khích chúng ta.
Xem ra chúng ta đã già thật rồi! Thật là vô