“Đương nhiên…không phải…” Luật sư Hùng ngập ngừng nói, nhưng giọng điệu này rõ ràng là thiếu tự tin.
Lông mày của Phạm Lạc nhíu chặt lại, trong lòng càng ngày càng cảm thấy không ồn.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta vào đi!”
Luật sư Hùng thở ra một hơi, căng da đầu bước vào trong.
Đã đến lúc mở phiên toà rồi.
Bởi vì vụ kiện này ảnh hưởng quá lớn, cho nên quy mô của phiên tòa cũng không tầm thường, có thêm bồi thẳm đoàn và khán giả, toàn bộ phiên tòa rộn ràng nhốn nháo với hàng trăm người.
Rất nhiều người đã đến.
Ngoài các ngôi sao nỏi tiếng như Thường Thư Hồng, A Dung ra, Uông Sử Nham cũng đã đến.
Cao Lam cũng đến, trên mặt mang theo một tia giễu cọt, anh ta cứ luôn nhìn Lâm Dương, một lúc sau, lại nhìn sang hai chiếc ghế ở góc bên phải.
Đó là chỗ mà Tô Nhan và Tô Dư đang ngôi.
Tô Nhan siết chặt đôi tay nhỏ bé của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Còn Tô Dư lại vô cùng căng thẳng, nhìn đông ngó tây, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Dư.
” Lúc này Tô Nhan không khỏi gọi một tiếng “Có chuyện gì vậy?” Tô Dư bị giọng nói này thức tỉnh, đột nhiên ngắng đầu lên nhìn Tô Nhan, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Không có gì… chỉ là Tiểu Dư, em không cảm thấy bóng lưng của chủ tịch Lâm rất quen thuộc sao?”
“Quen thuộc… sao mà quen thuộc?”
“Không biết, chị luôn cảm thấy…đã nhìn thấy nó ở đâu rôi?
“Chủ tịch Lâm cũng có thể coi như là một nửa nhân vật của công chúng, chúng ta đương nhiên đã từng nhìn thấy.
”
Tô Vũ cười khổ nói.
Tô Nhan không nói gì, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Lâm Dương ngồi ở trên hàng ghế bị cáo, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Bên cạnh anh là đoàn đội của ba đại luật sư và Kỷ Văn, còn Khang Giai Hào lại ở hàng ghế khán giả.
Hùng Mẫn Sinh và những người khác sắp xếp tài liệu một chút, vẻ mặt của mọi người đều rất ngưng trọng.
Leng keng, leng keng, leng keng.
Cùng với một vài tiếng