Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Một Món Quà Lớn


trước sau


Việc này khiến tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động, hóa ra Đinh Vũ Địch gióng trống khua chiêng đến như vậy không phải vì muốn tìm Giang Thành để tính toán chuyện trước đây, mà là đến để bày tỏ lòng trung thành với Giang Thành.

Nhưng việc này sao có thể xảy ra được? Phải biết Đinh Vũ Địch đường đường là đại ca thế giới ngầm của thành phố Lư Dương, coi như muốn bày tỏ lòng trung thành cũng phải làm trong âm thầm chứ sao lại gióng trống khua chiêng như vậy?
Kim Đại Nha ngã trên mặt đất cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn.

Anh Vũ Địch lại đến đây để đầu hàng.
Bảo vệ lúc nãy định báo cảnh sát bây giờ mới hoàn toàn sửng sốt, hóa ra cậu con rể của công ty bọn họ lại giỏi như vậy, thậm chí ngay cả Đinh Vũ Địch cũng chủ động đến để bày tỏ lòng trung thành.
"Anh Vũ Địch, anh có ý gì?"
Giang Thành nhìn Đinh Vũ Địch, lạnh lùng mở miệng nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
Bây giờ Đinh Vũ Địch có hơi khom người, tư thế rất thấp, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của Giang Thành mà thôi.

Anh ta cũng từng trải rất nhiều năm, trực giác bén nhạy vẫn phải có, bên cạnh người đàn ông này có rất nhiều người có quyền có thế của thành phố Lư Dương vây quanh, có thể đánh bại Sát Nhân Phong và Thái Long dễ như trở bàn tay, không để Quý Triết và Hỏa Tiêu Phong vào mắt, những điều này đều chứng minh người đàn ông trước mắt có lai lịch vững chắc.


Bây giờ khi thật sự đứng trước mặt Giang Thành anh ta mới biết được người này đáng sợ thế nào.
"Cậu Giang, tôi biết mình làm ra một ít chuyện xúc phạm đến điểm mấu chốt của cậu, nhưng cũng do tôi bị tên Quý Triết kia giật dây, bây giờ mặc kệ cậu Giang có tha thứ cho tôi hay không tôi đều muốn đến xin lỗi cậu, xem như cho cậu thấy thái độ của tôi." Sở dĩ Đinh Vũ Địch tới đây là bởi vì anh ta sợ Giang Thành tra ra anh ta đã từng ra tay, đến lúc đó anh ta sẽ không thể chống trả.
Thấy Giang Thành không có phản ứng gì, Đinh Vũ Địch lập tức hô lên: "Dẫn tới!"
Chỉ thấy Sát Nhân Phong bị người của Đinh Vũ Địch trói chặt lôi lên, khi Sát Nhân Phong nhìn thấy Giang Thành, cả người cực kì hoảng sợ, bởi vì anh ta đã từng chạm trán với Giang Thành, đương nhiên biết sự đáng sợ của Giang Thành.
"Cậu Giang, tôi biết anh ta đã từng đắc tội đến cậu cho nên tôi đưa anh ta đến cho cậu xử lí." Đinh Vũ Địch nói.
"Thái độ khá tốt." Lúc trước Giang Thành đã đoán được tên Sát Nhân Phong có thể muốn ra tay với người của Hứa Tình, bây giờ Đinh Vũ Địch có thể bắt ngươi đến đây nói rõ thành ý của anh ta.
"Nói như vậy, cậu Giang đồng ý nhận tôi?" Từ sau khi Đinh Vũ Địch thấy được Giang Thành nhẹ nhàng giải quyết Thái Long, anh ta đã biết người này không phải người mình có thể đụng đến cho nên anh ta quyết định trước khi Giang Thành ra tay với mình thì đi xin lỗi trước.
"Có thể cân nhắc, anh ta để lại, anh mang những người khác trở về trước đi, tôi không thích ồn ào như vậy." Giang Thành thản nhiên nói.
"Được." Lúc này Đinh Vũ Địch mới đứng thẳng người dậy, sau đó nhìn về Kim Nha ngã trên mặt đất, nói: "Còn người này phải xử lí như thế nào?"
Lúc này Kim Nha mới hoàn hồn, biết mình đã đụng tới người không nên đụng vào.

Ngay cả Đinh Vũ Địch cũng cung kính với người trẻ tuổi này như vậy, lúc trước cậu ta lại kiêu ngạo như thế, đúng là đang tự đi tìm chết.
"Đại ca, đại ca, thật xin lỗi, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh rộng lượng đừng chấp kẻ hèn này."
Kim Nha vừa dập đầu xuống đất vừa cầu xin tha thứ, trong lòng cực kì hối hận, nhẽ ra cậu ta không nên tới nơi này gây chuyện.
"Anh nhìn mà xử lý đi."Giang Thành thản nhiên nói.
"Đưa đi."
Đinh Vũ Địch lạnh lùng nói, lập tức đi xuống cùng với Kim Nha.
"Mấy người các cô ở lại." Giang Thành nói với những người phụ nữ trước đó Kim Nha mang đến.
"Đại ca, chúng tôi không sao, chúng tôi cảm thấy trên mặt có những nốt mụn này cũng rất đẹp, đúng không?" Bạn gái Kim Nha nói với người phụ nữ bên cạnh.
"Đúng

vậy, đúng vậy, những nốt mụn này rất đẹp mà." Người phụ nữ bên cạnh cũng nhanh chóng nói theo.
Lúc đầu các cô ấy muốn tìm cho mình một công đạo, thế nhưng người ta là nhân vật mà ngay cả Đinh Vũ Địch cũng không dám đụng vào, các cô khẳng định càng không thể đụng vào
Giang Thành không còn gì để nói, những người phụ nữ này thay đổi quá nhanh.

"Những nốt mụn trên mặt các cô không phải do đồ trang điểm gây nên mà đó là bệnh mề đay cấp tính, một lát nữa tôi điều trị giúp các cô một chút, rất nhanh sẽ khỏi." Giang Thành nói.
"Thật ư?"
Mấy người phụ nữ nghe xong lập tức vui vẻ.
"Vừa nãy ai báo cảnh sát?"
Một giọng nói của phụ nữ từ đằng xa truyền đến.
Giang Thành quay đầu thì thấy Mộ Dung Tuyết mặc bộ đồng phục cảnh sát đi tới, vừa rồi có bảo vệ nhìn thấy Đinh Vũ Địch mang nhiều người đến như vậy, cho nên đã báo cảnh sát, Mộ Dung Tuyết nhận được điện thoại lập tức chạy tới.
Khi Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Giang Thành, sắc mặt cũng thay đổi một chút.
"Vợ, em dẫn các cô ấy đi vào đi, để một lát nữa anh chữa bệnh cho các cô ấy." Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.
Hứa Tình nhẹ gật đầu, cô và Hứa Chí Quân đưa những người phụ nữ kia đi vào, hiện trường chỉ còn lại Sát Nhân Phong, Giang Thành và Mộ Dung Tuyết.
"Tôi báo cảnh, tôi muốn đưa cho cô một món quà lớn." Giang Thành nói rồi đẩy Sát Nhân Phong lên trước mặt Mộ Dung Tuyết.
"Sát Nhân Phong?"
Mộ Dung Tuyết thấy được anh ta rất sợ hãi, dù sao lần trước suýt nữa cô đã thua trong tay tên tội phạm này.
"Sao anh lại bắt được anh ta?" Mộ Dung Tuyết giật mình hỏi.
"Làm sao bắt được không quan trọng, quan trọng là cô có thể trở về kết án." Giang Thành vừa cười vừa nói.
Mộ Dung Tuyết nhìn Giang Thành bằng ánh mắt khá phức tạp, mặc dù biết lần trước Giang Thành không làm gì mình nhưng chắc chắn cơ thể của mình đã tên khốn kiếp này thấy hết.
Điều quan trọng nhất là Giang Thành đã nhiều lần lợi dụng cô.

"Muốn cảm ơn tôi thế nào? Lấy thân báo đáp thì thôi đi, tôi đã có vợ rồi." Giang Thành sờ lên mũi, cười nói với Mộ Dung Tuyết.
"Đi chết đi."
Mộ Dung Tuyết trợn mắt nhìn Giang Thành, tên khốn này chỉ biết lợi dụng mình, sau đó cô lần nữa còng tay Sát Nhân Phong, nói: "Đừng tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ cảm ơn anh."
Nói xong Mộ Dung Tuyết đưa Sát Nhân Phong về trên xe cảnh sát.
Giang Thành nhìn bóng lưng Mộ Dung Tuyết, không nhịn được nhớ lại cảnh trước kia, không thể không nói, người của cô nhóc này rất trắng.
Giang Thành đi vào trong công ty, tìm chút thuốc mỡ, khuấy thành dạng bùn rồi nói với những người phụ nữ bị lên mụn: "Được rồi, các cô bôi thuốc này lên mặt sẽ rất nhanh khỏi."
Mấy người phụ nữ nhìn thuốc bôi đen sì, mặc dù trong lòng do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn bôi lên mặt, sau khi các cô rửa sạch mặt lập tức phát hiện mụn đã biến đi đâu mất, còn làn da lại trở nên mềm mại.
"Quá thần kỳ, thật sự quá thần kỳ." Mấy người phụ nữ ồn ào hô lên.
"Thật sự xin lỗi, trước đó chúng tôi đã trách oan công ty của mọi người." Mấy người phụ nữ vội vàng xin lỗi Hứa Tình.
"Không sao, chỉ cần các cô có thể tiếp tục sử dụng sản phẩm của công ty của chúng tôi là được rồi." Hứa Tình cũng cười nói, sau khi tâm sự một chút cô đưa mấy người phụ nữ rời khỏi nơi này.
Giang Thành và Hứa Tình đi tới bệnh viện, đúng lúc gặp được Hứa Chí Quốc ở cửa bệnh viện, sau khi Hứa Tình thấy được ông ta, lập tức kinh ngạc nói: "Bác? Sao bác lại tới chỗ này?"
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện