“Bác cả?”
Giang Thành lập tức nhíu mày nhìn về phía Hứa Chí Quốc.
Thật ra lần trước Giang Thành đã gặp Hứa Chí Quốc, hơn nữa còn vì vấn đề bệnh tình của em trai giáo viên Trần Dao xinh đẹp, lúc ấy anh hung hăng đánh vào mặt Hứa Chí Quốc.
Lúc ấy tuy Giang Thành biết viện trưởng Thẩm Băng gọi người này là Giáo sư Hứa, nhưng anh thật sự không thể ngờ, người này lại có quan hệ thân thích với Hứa Tình, là bác của Hứa Tình.
Sao đến bây giờ anh vẫn chưa từng nghe nhà họ Hứa nhắc đến.
"Hừ." Hứa Chí Quốc nghe được sự nghi hoặc của Giang Thành, lập tức nhíu mày nhìn về phía Giang Thành.
Ông ta cực kỳ không thích Giang Thành, hèn nhát làm con rể nhà họ Hứa, còn luôn làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt.
"Hứa Tình, lần này bác tới Lư Dương, một là tới đây học tập nghiên cứu, chuyện thứ hai là tìm bố cháu có chút chuyện riêng, muốn hẹn ông ấy ăn cơm." Hứa Chí Quốc nhìn Hứa Tình nghiêm túc nói.
"Bác cả, bố ngày thường khá bận, chắc là không có thời gian." Sắc mặt Hứa Tình hơi không tốt, từ chối thẳng.
Giang Thành lập tức nhìn ra được, Hứa Tình tuy rằng gọi Hứa Chí Quốc bác cả, nhưng cũng không thích ông ta lắm.
"Hứa Tình, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cãi nhau cũng không nên để lâm vào bế tắc, nếu không nhà cháu cũng không thể quay về với dòng họ." Hứa Chí Quốc hơi nghiêm túc nói.
"Ha ha, dòng họ như vậy, không trở về cũng được." Hứa Tình nói thẳng, rồi đi vào bệnh viện.
Giang Thành vừa định đi vào, Hứa Chí Quốc kêu lên: "Cậu là Giang Thành phải không?”
"Đúng vậy." Giang Thành nhìn ra Hứa Tình đối với người bác cả này không thích lắm, cho nên cũng không gọi bác cả.
"Dựa theo bối cảnh, cậu nên gọi tôi là bác cả, nhưng tôi cực kỳ không thích cậu." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng không thích ông." Giang Thành lạnh nhạt nói.
"Cậu."
Hứa Chí Quốc không ngờ rằng Giang Thành lại dám đối xử với ông ta như vậy, bởi vì ông ta nghe nói Giang Thành là một kẻ rất hèn nhát, hiện tại xem ra không phải như vậy.
"Tôi biết cậu là con rể của Hứa Chí Quân, cũng biết trước kia cậu hèn nhát như thế nào.
Dù sao người như cậu cũng không xứng với Hứa Tình, tôi muốn cậu rời khỏi con bé càng nhanh càng tốt." Hứa Chí Quốc hất mặt hướng lên trời, cao ngạo nói.
"Tại sao?"
"Không vì sao hết, mặc dù Hứa Chí Quân rời khỏi nhà họ Hứa chúng tôi, nhưng ông ấy mãi mãi là người nhà họ Hứa chúng tôi.
Hôn nhân của con gái ông ấy, đương nhiên phải do nhà họ Hứa làm chủ." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
Giang Thành lúc này mới hiểu được, thì ra Hứa Chí Quốc bởi vì chuyện của Hứa Tình, cảm thấy mình không xứng với cô.
"Nếu như là chuyện này, vậy có thể khiến ông phải đi một chuyến vô ích rồi.
Bởi vì tôi không thể rời khỏi Hứa Tình, cô ấy cũng không thể rời khỏi tôi." Giang Thành nói xong liền đi vào trong bệnh viện.
"Cậu..."
Hứa Chí Quốc vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng la hét.
"Cứu, mau tới cứu mạng."
Giang Thành và Hứa Chí Quốc quay đầu, liền nhìn thấy một người áo đen to khỏe, ôm một thiếu niên toàn thân đẫm máu chạy vào.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Hứa Chí Quốc thấy thế vội vàng nghênh đón, dù sao hiện tại ông ấy cũng ở chỗ này nghiên cứu, xảy ra chuyện cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút.
"Anh ấy..."
"Thiếu niên này chắc là đã xảy ra tai nạn khá nghiêm trọng.
Nhìn xem hai chân gãy xương, chấn thương sọ não, xương sườn gãy.
Tình hình tương đối nghiêm trọng." Giang Thành nhìn thoáng qua tình huống của thiếu niên, lập tức nói.
Hơn nữa Giang Thành cảm giác cậu bé này rất quen mắt, hình như là một cậu bé trong một nhóm mà em gái mình thích, tên là nhóm Hải Dương.
"Cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Còn chưa kiểm tra kĩ lưỡng, sao cậu dám ăn nói lung tung như thế?" Hứa Chí Quốc lập tức lạnh lùng nói với Giang Thành, dù sao ông ta cùng dùng thân phận giáo sư tới, sao có thể khiến Giang Thành cướp đi sự nổi tiếng.
"Tôi đang nói sự thật, tình cảnh của cậu ấy, chỉ có tôi mới có thể chữa khỏi." Giang Thành sờ mạch của người bị thương, nhẹ giọng nói.
Giang Thành có thể cảm giác được, vết thương của người này còn nghiêm trọng hơn so với tình cảnh của Phương Lan Lan lúc trước, chủ yếu là tổn thương hộp sọ khá nghiêm trọng.
"Nói nhảm, loại tình huống này chỉ có Tây Y mới có thể trị liệu, cậu là một bác sĩ Trung Quốc, đừng làm chậm trễ chuyện ở đây." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
Vốn Hứa Chí Quốc coi thường Giang Thành, hơn nữa y học Trung Quốc trong mắt ông ta chỉ là thủ đoạn lừa gạt người khác.
Lần trước tuy rằng tùy tiện chữa khỏi bệnh nhân, nhưng rõ ràng chỉ là may mắn mà thôi.
"Hai người rốt cuộc bao giờ mới thôi? Nếu như để chậm trễ, Tổng giám đốc Hải sẽ không dễ