Giang thành vừa cúp điện thoại không lâu, Hứa Tình đã quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
"Vợ à, ngày mai em có rảnh không?” Giang thành hỏi Hứa Tình.
“Có chuyện gì à?” Hứa Tình ngồi ở mép giường dùng khăn lau tóc, đôi chân bắt chéo trắng như tuyết.
“Em gái anh mời chúng ta ăn cơm ngày mai.”
“Em không đi được, ngày mai em đến công ty.”
“Em đến đó làm gì?”
Giang thành ngạc nhiên hỏi: "Trong công ty có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không phải, là lần trước anh làm loại đất sét đen có hiệu quả rất tốt cho nữ sinh.
Em nghĩ có thể tạo thành mỹ phẩm, vậy nên muốn nghiên cứu nó.” Hứa Tình nói.
Lúc này Giang Thành mới nghĩ tới, bạn gái của Đại Kim Nha và một số nữ sinh bị nổi mụn trứng cá trên mặt sử dụng, đúng là nó có hiệu quả rất tốt, chẳng những loại bỏ mụn mà còn giúp da trắng hơn.
“À, vậy anh viết phương pháp điều chế nó cho em.
Ngày mai em cứ đi làm nhé, anh và Giang Lai đi ăn với nhau cũng được.” Giang Thành nói.
“Ừm, anh đi tắm rồi ngủ nhé.” Hứa Tình nói.
Giang thành gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Khi anh vừa mở cửa, Hứa Tình bỗng nói: “Anh có cần em chà lưng không?”
“Chà lưng thì thôi, nếu em chà thêm mấy chỗ khác thì vào.” Giang Thành cười nói.
"Đi chết đi!" Hứa Tình khẽ lườm, bây giờ Giang Thành càng ngày càng táo bạo khi đứng trước mặt cô.
“Anh đùa thôi.” Giang Thành nói xong thì đi vào phòng tắm.
Hứa Tình nằm trên giường, hai chân cô phủ chăn.
Trong đầu Hứa Tình cẩn thận nghĩ về sự thay đổi của Giang Thành, sau khi anh vừa tự tử, mặc dù lúc tỉnh dậy cư xử rất tốt với mình nhưng như người xa lạ khách sáo, bây giờ anh thân thiết hơn, ngược lại còn nói đùa với mình, không biết trên người anh có bí mật gì nữa.
Đúng là như vậy, ban đầu Giang Thành sống lại thì chỉ coi Hứa Tình là cô giáo của mình, vậy nên rất tôn kính cô, chẳng dám đùa cợt.
Nhưng bây giờ tình cảm của hai người đã tiến triển, nên anh dần dần trêu đùa cùng cô.
“Vợ ơi.” Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Thành đi ra thì phát hiện Hứa Tình đã nằm trên giường, giữa đùi cô kẹp chăn.
Giang thành nhìn cảnh tượng này, chỉ muốn tiến đến kéo chiếc chăn ra, nhưng anh vẫn để Hứa Tình yên ổn, còn mình nằm trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong nhà Mộ Dung Tuyết, một cô nàng tóc dài vừa khẽ hát ngân nga vừa thử quần áo.
Cô gái rất trẻ trung, nhìn bề ngoài chừng hai mươi tuổi, gương mặt cô ấy rất xinh đẹp, trên người mặc bộ váy ngủ màu trắng rộng rãi, chẳng qua không che giấu nổi dáng người quyến rũ, đầy đặn của cô ấy.
“Chị à, em không mặc vừa quần áo của chị, ngực chị to quá.” Cô gái cầm quần áo trên tay, phụng phịu nói.
Đứng gần cô gái tóc dài là một cô nàng trông khá trưởng thành, mái tóc ngắn chững chạc, tư thế hiên ngang, dáng người vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là vòng một căng tròn ngạo nghễ.
Đây là Mộ Dung Tuyết, nữ cảnh sát xinh đẹp.
Cô gái tóc dài đang thử quần áo là Mộ Dung Tĩnh, em gái của Mộ Dung Tuyết.
“Em đừng chọn tới chọn lui nữa, có quần áo để mặc là tốt lắm rồi, ai bảo em không mang quần áo đến đây.” Mộ Dung Tuyết khoanh tay trước bộ ngực đẫy đà, lạnh giọng nói.
“Em nghĩ đến đây rồi để anh rể mua vài bộ cho em, ai biết chị không tìm anh rể cho em chứ, thật sự quá thất vọng.” Mộ Dung Tĩnh nói xong thì lắc đầu, tỏ vẻ bó tay.
“Con bé hư, em nói linh tinh gì đấy? Muốn bị ăn đánh đúng không?" Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết khẽ ửng hồng, cô ta mắng.
“Không dám không dám, em không phải đối thủ của đội trưởng cảnh sát hình sự như chị ạ.” Mộ Dung Tĩnh nói xong, cầm lấy bộ váy màu hồng nhạt cũng tạm vừa vặn mà cô ta đã thử lúc trước.
Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa cởi váy ngủ trên người, lộ ra cơ thể còn chút ngây ngô nhưng vẫn khiêu gợi, sau đó cô ta mặc vào bộ váy hồng nhạt.
“Chị thấy thế nào?” Mộ Dung