"Anh nói gì cơ?"
Trịnh Khải sửng sốt một hồi rồi nói: "Anh nghĩ mình là ai, anh gọi là tới chắc?"
"Ha ha, chẳng trách lại đi cùng Giang Lai.
Cả hai đều thích diễn nhỉ, một người mua hàng fake mà cứ coi nó là hàng thật, người còn lại thì chém bung nóc." Tống Xuân Hiểu khinh thường nhìn Giang Thành.
“Anh có thể mời Hải Tử đến thật à?” Mộ Dung Tĩnh thì lại không nghĩ Giang Thành đang khoe khoang, cô ấy tò mò nhìn anh.
Vì Mộ Dung Tĩnh cũng rất thích Hải Tử, cô ấy có rất nhiều ảnh có chữ ký của anh ấy, cô ấy sẽ rất vui nếu như có thể gặp anh ấy ngoài đời.
“Tất nhiên rồi.” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Tĩnh, cậu đừng nghe anh ta nói nhảm, Hải Tử đang ở Lư Dương, nhưng tớ nghe nói anh ấy bị tai nạn khá nghiêm trọng, sao có thể đến được chứ.” Tống Xuân Hiểu vội nói với Mộ Dung Tĩnh.
“Đúng vậy, cho dù anh ấy không sao, thì cũng không thể quen biết loại người như anh được.” Lý Phi nhếch mép.
"Anh, những lời anh nói có thật không?"
Giang Lai biết anh trai mình không bao giờ nói dối, nhưng cô ấy thật sự không dám tin, tim đập thình thịch.
“Chờ tí, anh gọi điện.” Giang Thành vừa nói vừa đi ra chỗ khác lấy điện thoại ra bấm số gọi.
Thấy vậy, Giang Lai thật sự kích động đến mức không nhịn được nữa, vội vàng nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Tĩnh: "Tĩnh, chúng ta sắp được gặp Hải Tử bằng xương bằng thịt rồi."
"Hừ, cậu tin thật đấy à? Nếu anh ta có thể gọi Hảo Tử đến thật thì mình sẽ ăn hết bàn này." Trịnh Khải không tin là Giang Thành có thể gọi Hải Tử đến.
Cậu ta đã tốn không ít công sức mới có được tấm ảnh có chữ ký này, nếu để thua Giang thành thì nhục mặt quá.
"Giang Lai, cậu nghèo đến phát điên rồi, chắc cậu bị anh ta lừa sạch rồi đúng không, được anh ta mua cho bộ Givenchy fake, thường ngày nghe anh ta khoe khoang chém gió mà cậu xem là thật à, thật đáng thương." Tống Xuân Hiểu lạnh lùng nhìn Giang Lai và nói.
Giang Lai lập tức không vui khi nghe những lời của Tống Xuân Hiểu, cô ấy nói: "Xuân Hiểu, cậu nói thế là sao? Anh ấy là anh trai tớ, anh ấy không bao giờ nói dối."
“Xuân Hiểu, tớ xem qua rồi, bộ váy này của Giang Lai không phải hàng fake đâu, hàng real đấy.” Mộ Dung Tĩnh đứng một bên nghiêm túc nói.
Tống Xuân Hiểu sửng sốt khi nghe nói đây là hàng real, nhưng cô ta lập tức chữa cháy: “Dù là hàng real nhưng chắc cũng đã tích góp lâu lắm mới mua được nhỉ."
Giang Lai thật sự không ngờ Tống Xuân Hiểu lại hợm hĩnh như vậy, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, Mộ Dung Tĩnh đã hỏi trước: "Nhà cậu vẫn ở chỗ cũ à? Khi nào rảnh tớ sang chơi nhé."
"Không, mình chuyển nhà rồi.", Giang Lai nói.
“Đừng nói là đến nhà thuê mà cậu cũng không thuê nổi chứ?” Tống Xuân Hiểu mỉa mai.
“Tớ đã chuyển đến tòa nhà trong cùng của khu Khang Hinh Nhất Phẩm rồi.” Giang Lai nói với Mộ Dung Tĩnh, không thèm để ý đến Tống Xuân Hiểu.
"Khang Hinh Nhất Phẩm á? Ngon nha, chỗ đó là một trong những khu biệt thự cao cấp nhất ở đây phải không?" Mộ Dung Tĩnh ngạc nhiên nói.
“Ừ.” Giang Lai cười nói.
“Thảo nào, ở bên người đàn ông như vậy, cậu chém gió đến phát nghiện là đúng.” Tống Xuân Hiểu liếc Giang Lai một cái, cô ta không tin gia đình Giang Lai giàu có đến mức có thể sống trong một khu biệt thự tốt như vậy.
"Tống Xuân Hiểu, chúng ta là bạn học cấp hai, tớ đã từng gạt ai bao giờ chưa? Tất cả những gì tớ nói đều là sự thật.
Biệt thự đó là do ông chủ khu Khang Hinh Nhất Phẩm tặng cho nhà tớ." Giang Lai thật sự nhịn hết nổi rồi.
"Tặng cho nhà cậu á? Bánh kếp nướng ba mẹ cậu làm ngon đến mức ấy cơ à? Có thể khiến người khác tặng biệt thự luôn cơ đấy? Đừng chọc cười tớ" Tống Xuân Hiểu trợn mắt, bất lực lắc đầu.
"Cậu..."
“Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, tớ hiểu Giang Lai, cậu ấy không nói dối đâu.” Mộ Dung Tĩnh không muốn sứt mẻ tình bạn, vội nói.
Đang nói dở, Giang Thành gọi điện xong đã quay lại.
“Xong rồi, đợi một