“Bố ơi, bác cả nói gì vậy?” Hứa Tình đang ở trong phòng ngủ thì nghe thấy giọng điệu giận dữ của Hứa Chí Quân ở bên ngoài, cô vội vàng đi ra hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là nói một chút về chuyện ngày mai chúng ta đi ăn cơm cùng nhau thôi.” Hứa Chí Quân hít một hơi thật sâu, cũng không giải thích gì nhiều.
“Bố, bố đừng lo lắng, dáng vẻ của Giang Thành đã không còn như lúc trước nữa.” Hứa Tình tiến lên an ủi Hứa Chí Quân.
Đương nhiên là Hứa Chí Quân biết Giang Thành đã thay đổi rất nhiều, nhưng ông ấy lại càng biết sự lớn mạnh của nhà họ Hứa ở tỉnh thành, một thế lực mạnh như vậy nếu muốn chỉnh đốn mình thì quả thật là rất dễ dàng.
“Con gái, bố biết Giang Thành đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà con cũng biết tính tình của ông nội con, ông ấy không bao giờ cho phép người khác làm trái ý mình, nếu thật sự đắc tội với ông ấy thì dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ Hứa trong lĩnh vực y tế, con và Giang Thành chỉ sợ là…”
“Không sao đâu bố, cùng lắm thì chúng con sẽ không làm việc ở bệnh viện nữa.” Hứa Tình cười nói, tỏ vẻ không sao.
“Được, đến lúc đó tùy vào các con vậy.” Hứa Chí Quân nói một cách bất lực.
Trong khách sạn Cẩm Hoa, Hứa Chí Quốc và Hoắc Cương đang ở chung một phòng.
“Thằng khốn nạn này lại dám cúp điện thoại của tôi.” Hứa Chí Quốc vô cùng tức giận ném điện thoại di động xuống.
“Không quan trọng, dù sao ngày mai tôi cũng nhất định phải mang Hứa Tình đi.
Tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi lúc trước không cưới được cô ấy.
Lần này, tôi nhất định phải cưới được cô ấy.” Hoắc Cương nói với ánh mắt sáng ngời.
“Thiếu gia Hoắc, cậu cứ yên tâm, tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, cuộc hôn nhân của Giang Thành và Hứa tình chỉ là hình thức, cho nên có lẽ đến bây giờ thân thể của Hứa Tình vẫn còn hoàn mỹ.” Hứa Chí Quốc cười nịnh nọt.
“Thật không?” Hoắc Cương nghe vậy thì lập tức càng thêm vui vẻ, vội vàng nói: “Như vậy là tốt nhất.”
Đồng thời, Hoắc Cương cũng vừa nghe Hứa Chí Quốc nói rằng Giang Thành vốn là một nam y tá có lương rất thấp, lại còn vô dụng đến mức ai cũng có thể ức hiếp, người như vậy thì làm sao có thể cạnh tranh với mình.
Chỉ cần Hứa Tình không ngốc thì nhất định sẽ đi theo anh ta.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Chí Quân và Diệp Trúc Bình đã chuẩn bị sẵn sàng để đến nhà hàng đã đặt trước để dùng cơm.
Giang Thành và Hứa Tình cũng chuẩn bị tốt để đến đó.
Đang lúc gia đình bốn người của Giang Thành đang ở trên xe, đột nhiên điện thoại của Giang Thành reo lên.
“Alo? Ai vậy?” Giang Thành nhìn thấy là một số lạ nên vội vàng hỏi.
“Là em, Mộ Dung Tĩnh.” trong điện thoại truyền đến giọng nói nói dễ nghe.
“Hóa ra là bạn học của Giang Lai, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, ngày hôm qua anh đã tìm được ngôi sao mà em yêu thích nhất, còn hát và chụp ảnh chung với em.
Em không biết phải cảm ơn anh như thế nào cho tốt, vừa hay ở chỗ em có một bức tranh, coi như là tặng một món quà cho anh.” Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa cười hì hì.
“Không cần, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.” Giang Thành cũng nhẹ nhàng nói.
“Anh hãy nhận lấy đi, tuy rằng rất tiếc khi biết anh không thể trở thành anh rể của em, nhưng mà em vẫn muốn cảm ơn anh.” Giọng điệu của Mộ Dung Tĩnh cố ý giả vờ tiếc hận.
“Con bé này, em lại nói linh tinh rồi!”
Giọng nói của Mộ Dung Tuyết cũng truyền đến từ bên cạnh, tiếp theo chính là âm thanh đùa giỡn của Mộ Dung Tĩnh và chị của mình.
“Được rồi, lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, em sẽ cho người gửi bức tranh cho anh.” Mộ Dung Tĩnh nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, rõ ràng là để đối phó với sự công kích của Mộ Dung Tuyết.
Giang Thành nghe thấy điện thoại đã cúp máy thì trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đã như vậy, anh đành phải gửi địa chỉ cho Mộ Dung Tĩnh thôi, vừa hay bố vợ của anh cũng thích những bức tranh cổ, vì vậy đưa cho ông ấy là được rồi.
Ngay sau đó Giang Thành và ba người Hứa Tình đã đi tới bàn được đặt trước, chỉ nhìn thấy Hứa Chí Quốc và Hoắc Cương mới vừa đến đây.
“Chí Quân, rốt cuộc em đã tới.” Hứa Chí Quốc lập tức vừa cười vừa đứng lên, nhưng mà Hứa Chí Quân không quá vui vẻ, ông ấy không để ý đến Hứa Chí Quốc mà trực tiếp ngồi xuống.
“Anh cả.” Diệp Trúc Bình