Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Tranh ‘bách Tuấn’


trước sau


"Hừ!"
Hoắc Cương nghe Giang Thành nói chuyện khó nghe như thế, bèn lạnh lùng hừ một tiếng.

Hứa Tình đối diện với tình cảnh như thế này cũng không tỏ thái độ phản đối, Hoắc Cương thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc cô yêu thích điều gì ở cái tên vô dụng này chứ.
Hứa Chí Quốc nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức nói: "Chí Quân, cuộc sống dạo này của chú ở đây, chắc cũng không vui vẻ quá nhỉ?"
"Ai nói vậy, ở đây em tự thành lập một công ty nhỏ, cuộc sống rất nhàn nhã." Hứa Chí Quân nhìn Hứa Chí Quốc, lạnh nhạt nói.
"Anh hai, hôm nay anh tới đây là vì chuyện của bé Tình hả?" Diệp Trúc Bình mỉm cười hỏi Hứa Chí Quốc.
"Đúng vậy đó em dâu, chẳng giấu gì em, với tư chất và điều kiện của bé Tình, hoàn toàn có thể gả vào gia đình giàu có hơn.

Em xem đi, Hoắc Cương rất được đó." Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
"Em thấy đó, hiện tại Hoắc Cương còn trẻ tuổi nhưng cậu ấy đã là hội phó của hiệp hội Đông y tỉnh, có thể nói là tuổi trẻ tài cao." Hứa Chí Quốc nói xong, đắc ý liếc mắt nhìn Giang Thành.
"Giang Thành, nghe nói trước đây anh là y tá nam ở trong bệnh viện hả? Loại công việc hầu hạ người khác như thế, thu nhập cao lắm không?" Hoắc Cương lập tức cười mỉa mai nhìn Giang Thành, hỏi.
"Đó là lúc trước, Giang Thành bây giờ chính là viện trưởng bệnh viện rồi." Hứa Chí Quân ngồi bên cạnh nhắc nhở.
"Em trai à, bác sĩ bệnh viện thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Thiếu gia Hoắc một ngày có thể kiếm được mười nghìn đô, cậu ta có thể so bì được với thiếu gia Hoắc sao?" Hứa Chí Quốc lạnh lùng nhìn Hứa Chí Quân.

Hứa Chí Quốc rõ ràng là muốn chèn ép Giang Thành về mọi mặt, để Hứa Chí Quân nhìn ra được sự chênh lệch giữa hai người ở đây, sau đó bắt Hứa Tình ly dị với Giang Thành.
"Giáo sư Hứa, ông nói câu đó là sai rồi, tôi hiện tại đang là tính theo phần trăm, thu nhập mỗi ngày còn gấp mấy lần mười nghìn đô la." Hoắc Cường cũng lập tức đắc ý nói.
"Mười nghìn đô một ngày được tính là nhiều rồi sao?"
Hứa Chí Quân cũng không muốn để con rể mình bị mất mặt, vội vàng nói: "Con rể của tôi lần trước mới cứu..."
"Không đề cập tới chuyện trước đây, chúng ta nói chuyện hiện tại đi.

Cho dù là ở phương diện nào, thiếu gia Hoắc đều vượt trội hơn Giang Thành rất nhiều, so về gia thế, so về quan hệ xã hội, cậu ta có tư cách gì mà so sánh?"
Hứa Chí Quốc trực tiếp cắt ngang lời của Hứa Chí Quân.
Hứa Chí Quân đang muốn khoe chút chuyện của Giang Thành, bỗng bị cắt lời ngang cũng khiến ông ấy thấy khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nén giận.
"Chú Hứa, con cũng không phải là muốn bắt ép chú, chỉ là nếu như Hứa Tình và thằng con rể này ly dị thì gia đình chú sẽ có rất nhiều lợi ích.

Con gái chú có thể có cuộc sống tốt hơn, nhà họ Hoắc ở tỉnh thành cũng sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho nhà họ Hứa, chú cũng có thể trở lại tỉnh thành." Hoắc Cương nghiêm túc nói với Hứa Chí Quân, muốn thuyết phục ông ấy.
"Tôi không cần." Hứa Chí Quân lạnh giọng nói.
Diệp Trúc Bình nhìn thấy bầu không khí hơi căng thẳng, nhanh chóng nói: "Được rồi, được rồi.

Cơm cũng dọn lên hết rồi, ăn cơm trước đi."
Không khí của bữa cơm này vô cùng ngượng ngập, không ai nói chuyện, chỉ có Diệp Trúc Bình được tính là nói chuyện dăm ba câu với Hoắc Cường.
Khi Giang Thành đi toilet, Hoắc Cương cũng đi theo anh ra ngoài.
"Giang Thành, anh cảm thấy mình xứng với Hứa Tình à?" Hoắc Cương cảm thấy Giang Thành và Hứa Tình ở cạnh nhau cũng giống như hoa Lài cắm lên bãi phân trâu vậy.
"Tôi cảm thấy rất xứng, anh không thấy bọn tôi sống chung với nhau lâu như thế, Hứa Tình đã cho tôi chăm bẵm cô ấy trở nên xinh đẹp mỹ miều như này hay sao?" Lúc Giang Thành nói tới đoạn "chăm bẵm" còn cố ý nhấn giọng.
Giang Thành nói thế, Hoắc Cương nghe xong kì thật cảm thấy tức muốn nổ phổi.

Anh ta tương tư Hứa Tình đã rất lâu, cũng tự cho mình cái quyền được độc chiếm lấy cô, không cho phép có ai khác ngoài mình chạm tới, Giang Thành lại còn nói là đã "chăm bẵm" Hứa Tình như thế.
"Anh nói bậy, hai người rõ ràng là kết hôn trên giấy tờ mà thôi!"
Hoắc Cương nghiến răng nghiến lợi.
Giang Thành nghe được câu này, lập tức biết được đối phương nhất định đã điều tra mình và Hứa Tình.

"Đó

là hồi trước." Giang Thành nói xong lập tức muốn đi.
Nhưng Hoắc Cương đưa tay kéo anh lại, nói tiếp: "Tôi cho anh sáu triệu đô để rời khỏi Hứa Tình, đây là số tiền mà cả đời này anh cũng không kiếm được."
Giang Thành nghe thấy câu này lại cảm thấy buồn cười trong lòng, số dư hiện tại trong tài khoản ngân hàng của anh từ lâu đã có gần sáu tỷ đô rồi, người này lại cầm sáu triệu đô mà ra điều kiện với anh.
"Không cần." Giang Thành lạnh giọng, nói xong lại hất tay Hoắc Cương ra.
"Thằng chó chết, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi sẽ khiến anh không thể làm việc được trong bệnh viện nữa, ngồi đó mà lo sợ đi." Hoắc Cương quát về phía Giang Thành.
Giang Thành vốn dĩ không hề trông đợi vào mức lương của bệnh viện mới tiếp tục làm việc ở đó, anh còn ở lại là vì muốn được bên cạnh, chăm sóc cho Hứa Tình nhiều hơn mà thôi.
Giang Thành quay trở lại bàn cơm, Hoắc Cương cũng ôm vẻ mặt hậm hực đi vào.
"Thiếu gia Hoắc, tôi nhớ cậu có mang tới một món quà nhỉ?" Hứa Chí Quốc nhắc nhở Hoắc Cương.
"À đúng rồi, chú Hứa, biết được chú thích tranh chữ nên cháu đặc biệt chọn mua một bức tranh ở tỉnh thành mang tới, xem như quà ra mắt." Hoắc Cương nói xong lại lấy ra một chiếc hộp dài.
"Không cần, tôi không cần tranh gì cả." Hứa Chí Quân lạnh giọng từ chối thẳng.
"Chú Hứa, chú cứ nhìn qua thử rồi hãy quyết định." Hoắc Cương vừa nói vừa mở cuộn tranh bày ra trên bàn.
"Đây… Đây là tranh ‘Bách tuấn’?"
Hứa Chí Quân nhìn thấy bức họa này thì lập tức kinh ngạc.
Bức tranh Bách tuấn’ nổi tiếng vì được vẽ bởi họa sĩ Lang Thế Ninh của cung đình Trung Hoa, quê quán ở Ý.

Bức tranh kết hợp hài hòa nét hội họa phương Tây và cổ truyền của Trung Hoa, được đánh giá là một trong mười bức họa nổi tiếng của Trung Hoa.
"Không sai, chính là tranh Bách tuấn’, con đã bỏ ra số tiền rất lớn để mua lại từ trong tay của một nhà sưu tập ở tỉnh thành, nếu như không có danh tiếng như nhà họ Hoắc của con đây, người bình thường chắc chắn không có khả năng mua lại bức tranh này." Hoắc Cương vô cùng đắc ý nói.
Hứa Chí Quân vốn dĩ rất yêu thích tranh cổ, lại còn là một bức tranh quý giá trong làng hội họa như thế này khiến ông ấy không thể kìm được mà đứng dậy nhìn ngắm, đúng là bút tích chân chính không thể nghi ngờ gì nữa.

Hoắc Cương nhìn thấy dáng vẻ đó của Hứa Chí Quân, lập tức đắc ý trong lòng, chỉ cần tặng cho ông ấy bức tranh này, vậy con gái của ông ấy không ly hôn thì cũng sẽ ly dị.
"Xin hỏi, ai là anh Giang Thành?"
Bỗng nhiên, có một người phục vụ từ ngoài đi vào hỏi.
"Là tôi."
"Có người gửi cho anh một bức tranh, mời anh nhận." Người phục vụ vừa nói vừa đặt bức tranh xuống.
Hoắc Cương nhìn thấy Giang Thành lại cũng lấy được một bức tranh, lập tức cười chế giễu: "Tranh anh tặng chắc là hàng rẻ tiền mua ngoài chợ trời nhỉ?"
"Nhất định là thế, cậu ta nghèo túng như thế làm sao có thể mua được tranh gì có giá trị." Hứa Chí Quốc ngồi bên cạnh cũng một mặt dè bỉu nhìn Giang Thành mà hùa theo nói.

Ngôn Tình Ngược
Giang Thành lại im lặng không nói gì, trực tiếp mở tranh ra.

Lúc nhìn thấy được nội dung bức tranh, Giang Thành cũng không khỏi bất ngờ, sau đó lại bật cười đặt tranh lên bàn mở ra.
"Trùng hợp thật, bức tranh này của tôi cũng là tranh Bạch tuấn." Khóe môi Giang Thành cong lên mang theo ý cười nhìn về phía Hoắc Cương..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện