“Tranh của anh cũng là Bách Tuấn? Sao có thể như vậy chứ?”
Hoắc Cương nghe thấy lời nói của Giang Thành thì khiếp sợ đứng dậy, lẽ ra bức tranh này chỉ có một cái mới đúng, tại sao chỗ Giang Thành cũng có một bức.
“Thưa thiếu gia Hoắc, chuyện này còn không đơn giản sao, chắc chắn bức tranh đó là giả.” Hứa Chí Quốc đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, người nghèo thì sao có thể sở hữu tranh quý.” Hoắc Cương thở phào nhẹ nhõm, anh ta tốn hơn ngàn vạn tệ để mua tranh, sao là hàng giả được chứ.
“Giang Thành, bức tranh này của con…”.
Ngôn Tình Ngược
Hứa Chí Quân nghe Giang Thành nói rằng bức tranh của anh cũng là Bách Tuấn thì kinh hãi.
Dù sao lúc nãy ông ấy cũng xác nhận tranh của Hoắc Cương là bản vẽ gốc rồi, vậy đồ của Giang Thành chỉ có thể là hàng nhái.
“Bố à, bố yên tâm đi, bức tranh này của con tuyệt đối là hàng thật.” Giang Thành an ủi Hứa Chí Quân.
Đương nhiên Hứa Chí Quân tin tưởng con rể của mình, bèn vội vàng bước đến nhìn kỹ, sau đó mừng rỡ nói: “Là đồ thật, đúng là đồ thật.”
“Bác có ý gì? Nếu đấy là hàng thật, nghĩa là đồ của cháu là hàng nhái ư?” Hoắc Cương lập tức lạnh giọng.
“Anh không tin hả? Vậy anh có thể tự nhìn.” Giang Thành cười nhạt.
“Hừ, tôi cũng muốn nhìn xem bức tranh của anh như thế nào.”
Hoắc Cương cười nhạt, đứng dậy đi về phía bức tranh được Giang Thành mang đến.
Khi Hoắc Cương nhìn thấy bức tranh Bách Tuấn của Giang Thành, ánh mắt anh ta sáng ngời bởi vì bức tranh thật sự không bình thường.
Phong cách tổng thể mạnh mẽ, tròn nét và tràn đầy sức sống, nét mực tuy ít nhưng cứng cáp, bố trí tinh xảo, rất hàm súc.
“Cậu thấy sao? Bức tranh này so với tranh của cậu có tốt hơn hay không?” Hứa Chí Quân đắc ý hỏi.
“Giang Thành, con lấy bức tranh này từ đâu vậy?”
Hứa Chí Quân ngạc nhiên hỏi anh.
“Đây là tranh của một người bạn đưa cho con, chắc chắn là hàng thật, còn người kia đưa là đồ nhái, bố đừng lấy làm gì.” Giang Thành cười nói.
“Anh nói dối, tranh của tôi không phải hàng nhái.
Bức tranh của anh trông đơn giản, nét vẽ tùy ý như vậy thì mới là hàng nhái.” Hoắc Cương lập tức giận dữ hét, anh ta không tin đồ nghèo túng như Giang Thành được bạn bè giàu sang tặng món quà đắt đỏ.
“Đúng đó Chí Quân, hai bức tranh này của ai là thật, của ai là giả còn phải xem xét lại.” Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
“Chàng trai này, cậu có thể cho tôi ngắm bức tranh của cậu không?”
Ở bên ngoài cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
sau đó có một ông cụ đeo kính bước vào.
“Ông là?” Giang Thành hơi tò mò.
“Ồ, tôi là viện trưởng nghiên cứu tranh cổ.
Ban nãy tôi nhìn lướt qua căn phòng này thì thấy cậu mở bức tranh Bách Tuấn ra.” Ông cụ nói xong, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Giang Thành.
Giang Thành nhận tấm danh thiếp thì thật sự nhìn thấy dòng chữ viện trưởng nghiên cứu tranh cổ.
Hoắc Cương vội vàng cướp lấy danh thiếp từ trong tay Giang Thành, sau khi anh ta liếc mắt nhìn thì đã hiểu, lập tức nói với ông cụ:
“Ngài viện trưởng, ông đến đúng lúc lắm, chỗ cháu cũng có một bức Bách Tuấn.
Ông xem của ai là thật còn ai là giả nhé.”
“Hai bức tranh Bách Tuấn à?” Lão viện trưởng hơi nhíu mày, nhìn thấy Hoắc Cương cũng mang đến một bức tranh Bách Tuấn.
"Đúng vậy, trong hai bức tranh Bách Tuấn này chắc chắn có một thật một giả." Hoắc Cương không tin tranh của mình là giả, kiêu ngạo nhìn Giang Thành, chờ lão viện trưởng vạch trần đồ dỏm của anh.
"Được rồi, đợi tôi xem đã." Lão viện trưởng vừa nói vừa cầm chiếc kính lúp với độ phân giải cao hơn, tỉ mỉ nghiên cứu hai bức tranh.
Đây là thói quen của lão viện trưởng, lúc nào ông ấy ra ngoài thì cũng mang theo bên mình chiếc kính lúp này, vì thỉnh thoảng khi đang đi trên đường, lão viện trưởng bắt gặp một vài bức tranh cổ, cần cẩn thận kiểm tra một phen.
"Ừm, tư thế của mỗi con ngựa trong bức Bách Tuấn này đều không giống nhau, hình dáng sinh động, mang hơi hướng cổ xưa, quả không sai, đây là tác phẩm của Lang Thế Ninh." Sau khi lão viện trưởng nghiên cứu bức Bách Tuấn của Giang Thành, ông nghiêm túc nói.
"Lão viện trưởng, ông xem bức của tôi thử xem sao?"
Hoắc Cương thấy lão viện trưởng nhận xét tranh của Giang Thành như vậy, sốt ruột nói.
"Bức Bách Tuấn này của cậu, nguyên tố đơn giản, phong cách vẽ thành thạo, ngựa trong tranh con nào con nấy tươi tắn, sinh động, gần như có thể nhận định đây chính là tác phẩm của Lang Thế Ninh." Sau khi nghiên cứu, lão viện trưởng bèn nghiêm túc nói.
"Nói như vậy thì tranh của hai bọn tôi đều là thật à?" Hoắc Cương bất mãn, rõ ràng tranh của mình mới là thật, sao lại có hai bức đều thật được chứ.
"Rùm beng một hồi, thì ra hai bức Bách Tuấn đều là thật." Hứa Chí Quốc cũng thở phào.
"Chàng trai trẻ, lúc nãy cậu cứ nhận định tranh của cậu là thật, của cậu ấy là giả, sao cậu biết?" Lão viện trưởng cười híp mắt nhìn Giang Thành hỏi.
"Anh ta nói bậy, tranh của tôi là thật." Hoắc Cương bất mãn nói.
Giang Thành không thèm để ý đến Hoắc Cương, anh nhìn bức tranh của Hoắc Cương và nói: “Vừa rồi lão viện trưởng cũng có nói, gần như có thể nhận định bức tranh của cậu ta là tác phẩm của Lang Thế Ninh, nhưng vẫn thiếu một chút, đó chính là chất liệu của bức tranh."
"Lại khoác lác, bức tranh này tôi đã mời chuyên gia giám định từ lâu rồi, dù là giấy hay nét vẽ, hoàn toàn là chất liệu của thời đại đó, không có gì đáng ngờ cả." Hoắc Cương chế nhạo, nếu không cân nhắc đến những vấn đề này, sao anh ta lại mua bức tranh này chứ.
"Thế à? Vậy cậu xem đây là cái gì?"
Vừa nói, Giang Thành vừa đưa tay rút một cọng chỉ mảnh từ trong trục cuốn tranh ra.
"Đây là gì vậy?" Trước giờ Hoắc Cương cũng không để ý, giờ mới thấy.
"Đây