"Giang Thành." Tiêu Duyệt Nhiên nhìn thấy người tới, vội vàng nắm lấy cánh tay Giang Thành.
Giang Thành quay đầu nhìn thấy không ít người ở phía sau, anh thản nhiên cười, an ủi Tiêu Duyệt Nhiên: "Không sao đâu.”
Tuy Giang Thành nói như vậy, nhưng Tiêu Duyệt Nhiên biết không phải không sao.
Dù sao đây là chuyện của cô ấy nên cũng không muốn liên lụy đến Giang Thành.
"Thằng nhóc xấu xa, không phải vừa nãy mày rất ngang ngược sao?" Liêu Phi Kiệt cầm gậy bóng chày trong tay, vọt thẳng tới chỉ vào mặt anh, rồi hung hăng ho to.
"Liêu Phi Kiệt, anh có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, không liên quan gì đến cậu ấy." Tiêu Duyệt Nhiên vội vàng đứng dậy, kéo Liêu Phi Kiệt ra nói.
"Tiêu Duyệt Nhiên, vốn là chuyện của hai chúng ta, nhưng bây giờ cô lại tìm một tên mặt nhỏ da trắng đến để đánh tôi thì chuyện đã không còn là của hai người nữa." Liêu Phi Kiệt lạnh lùng nói.
"Chẳng phải anh muốn tiền sao? Bất động sản và tài sản, kể cả công ty, anh đều có thể lấy đi.
Chỉ cần anh đừng quấy rầy tôi, cũng đừng quấy rối bạn của tôi nữa là được." Tiêu Duyệt Nhiên lạnh lùng nói.
"Ha ha, bây giờ biết cầu xin tôi rồi à? Muộn rồi!” Liêu Phi Kiệt đẩy thẳng Tiêu Duyệt Nhiên ra.
Bởi vì anh ta rất dùng sức nên Tiêu Duyệt Nhiên suýt ngã xuống đất, may mắn Giang Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Tiêu Duyệt Nhiên.
"Chị không sao chứ?" Giang Thành vội vàng quan tâm hỏi.
"Không sao, cậu mau đi đi.
Tôi ngăn anh ta lại." Tiêu Duyệt Nhiên vội vàng nói với Giang Thành.
"Đồ thối tha này, cô còn thương tiếc tên mặt nhỏ da trắng của mình đấy à?" Liêu Phi Kiệt lạnh lùng mắng.
"Cô muốn bảo vệ anh ta cũng được, nhưng tôi không chỉ muốn toàn bộ tài sản, mà khi nào tôi muốn ngủ với cô thì cô phải đến.
Tôi muốn cô ngủ với người khác, cô sẽ phải ngủ với người đó, hiểu không?"
“Liêu Phi Kiệt, anh là đồ súc vật.” Tiêu Duyệt Nhiên tức giận mắng Liêu Phi Kiệt.
"Cô là con đĩ chết tiệt, còn dám mắng tôi?" Liêu Phi Kiệt vừa nói, vừa muốn đánh Tiêu Duyệt Nhiên.
Giang Thành nhấc chân đáp anh ta một phát bay ra ngoài.
"Mẹ kiếp, chết đến nơi rồi còn dám đánh tôi." Liêu Phi Kiệt tức giận, sợ hãi đứng lên.
“Phi Kiệt, cậu là đồ phế vật có phải không?” Một giọng nói lười biếng của người đàn ông từ đám đông phía sau truyền đến.
"Đại ca, cuối cùng anh cũng tới.
Chính là thằng nhóc kia không biết sống chết, anh xử cậu ta giúp tôi." Liêu Phi Kiệt vội vàng nói với người đàn ông phía sau bằng giọng điệu hèn mọn.
"Muốn tôi giúp cậu dạy dỗ một người thì dễ thôi.
Nhưng làm rồi thì phải để vợ cậu lên giường với tôi đấy." Người đàn ông hèn hạ cười xấu xa.
"Đương nhiên không thành vấn đề.
Anh xem, vợ tôi ở bên kia, chắc chắn phù hợp với khẩu vị của anh." Liêu Phi Kiệt vội vàng chỉ vào Tiêu Duyệt Nhiên ở bên kia nói.
Tiêu Duyệt Nhiên nghe thấy những lời này, trong nháy mắt càng thêm tức giận.
Lúc trước cô ấy không thể tưởng tượng được Liêu Phi Kiệt là người như thế này.
Người đàn ông nhìn theo ánh mắt Liêu Phi Kiệt thì thấy Tiêu Duyệt Nhiên đang mặc sườn xám.
Dáng người này, khuôn mặt này đúng là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm.
Lần này thật sự không đến vô ích.
Đàn em đi theo phía sau người đàn ông hèn hạ cũng xôn xao một hồi.
"Người anh em này tàn nhẫn thật đấy, vì muốn dạy dỗ một người mà muốn dâng vợ mình lên."
"Được rồi, chưa từng thấy ai tự cắm sừng mình như vậy."
Đang lúc người đàn ông hèn hạ kia nhìn Tiêu Duyệt Nhiên bằng ánh mắt tán thưởng, bỗng anh ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chính là Giang Thành.
Nhìn thấy Giang Thành, trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt người đàn ông hèn hạ kia nháy mắt cứng đờ.
"Anh...!anh Giang? Sao anh cũng ở đây?”
Lời nói của người đàn ông hèn hạ, làm cho Liêu Phi Kiệt vốn đang cực kỳ kiêu ngạo, nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Anh ta vừa rồi nghe thấy cái gì vậy? Đại cả mà mình tự tìm đến, gọi Giang Thành là anh sao?
"Đại Kim Nha, cậu oai phong thật đấy.” Giang Thành nhìn người đàn ông hèn hạ trước mặt, thản nhiên nói.
Không sai, Liêu Phi Kiệt gọi người đến dạy dỗ Giang Thành, chính là Đại Kim Nha lần trước đến làm phiền ở chỗ làm của Hứa Tình.
Sau đó anh ta bị Đinh Vũ Địch dẫn đầu mang người đến hung hăng dạy dỗ một trận.
Truyện Teen Hay
Bởi vậy hiện tại Đại Kim Nha biết Giang Thành là người mà Đinh Vũ Địch đã nguyện trung thành, căn bản không phải người mà mình trêu nổi.
"Không...!Không phải, anh Giang, tôi tới giúp thằng em dạy dỗ một người thôi."
"Người mà anh ta muốn dạy là tôi." Giang Thành nhẹ giọng nói.
"Cái