Giang Thành cũng không ngờ rằng đến tận lúc này đây mà cô gái này vẫn kiên cường đến vậy, không chịu phục mình.
Thật ra chuyện này cũng không quá kỳ lạ, dù sao Khương Tử Ngưng cũng từng rèn luyện trong quân ngũ, đương nhiên năng lực chịu đựng sẽ khá mạnh mẽ.
"Được, nếu như cô kiên cường như vậy thì tôi đành phải lột sạch quần cô ra mà bóp vậy." Giang Thành nói xong, đặt bàn tay lên trên dây lưng quần của Khương Tử Ngưng.
Ban đầu Khương Tử Ngưng định cắn răng chịu đựng, chắc chắn đối phương sẽ không dám lột sạch cô đâu, thế nhưng cô ta không hề ngờ rằng Giang Thành dám đặt tay lên trên dây lưng quần của mình, hiện giờ chỉ cần anh ta kéo một cái là có thể lột quần của mình xuống, đến khi đó thì cô sẽ mất hết cả thể diện.
"Đừng làm vậy, tôi phục, tôi phục rồi." Khương Tử Ngưng cố kìm nén dòng nước mắt tủi thân, cắn răng nói.
"Sớm như vậy chẳng phải là tốt rồi sao, nếu như cô không ngoan ngoãn thì tôi sẽ lột sạch cô đó." Giang Thành nói xong hất quần áo cô ta trở về vị trí cũ, sau đó buông lỏng tay ra.
Lúc này Khương Tử Ngưng mới lồm cồm bò dậy khỏi mặt bàn, giận dữ trừng mắt với Giang Thành.
Bởi vì tức giận nên bộ ngực căng tròn của cô ta cũng phập phòng liên hồi.
"Nhớ kỹ bài học lần này nhé, sau này nếu đã nhận lời thì nhất định phải hoàn thành." Giang Thành cười nói.
"Còn không mau cảm ơn Giang thần y đi, anh ấy nói có lý lắm." Khương Sơn nói với Khương Tử Ngưng.
"Xí, anh trai chết bầm!" Khương Tử Ngưng trợn trừng mắt lên nhìn Giang Thành, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô bị đối phương bắt nạt như vậy, anh trai không giúp đỡ thì thôi mà còn muốn mình nói xin lỗi, sao có thể như vậy được.
"Giang thần y, xin lỗi anh, tính cách của em gái tôi là như vậy đó." Khương Sơn ái ngại nói với Giang Thành.
"Không sao đâu, tính cách như vậy cũng tốt mà, không bị người khác bắt nạt." Giang Thành bình thản cười đáp.
Sau khi chuyện trò với Khương Sơn vài câu, Giang Thành rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tình đi ra khỏi văn phòng của Thẩm Băng.
"Sao rồi?"
Giang Thành hỏi Hứa Tình.
"Không có gì, viện trưởng nói chuyến công tác đó không liên quan gì tới cô ấy." Hứa Tình thở dài, đáp lời Giang Thành.
Giang Thành gật đầu nói: "Chắc hẳn là do Hoắc Cương đã mua chuộc Tiểu Linh cho nên mới dẫn tới chuyện đó."
Hứa Tình cũng không nghĩ ra khả năng nào khác, hai người quay trở về văn phòng của mình.
Khi Giang Thành đang bận rộn làm việc thì điện thoại di động của anh đột ngột đổ chuông.
"Alo? Chị Linh Lung à?"
"Cậu đang làm việc hả?" Trong điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ của Hỏa Linh Lung.
"Đúng vậy, có chuyện gì không hả?" Đã lâu rồi Giang Thành không liên hệ với Hỏa Linh Lung, quả thực trong lòng anh cảm thấy hơi nhớ cô gái này.
"Đã lâu rồi chị không được gặp cậu, muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, không biết cậu có rảnh rỗi hay không?" Hỏa Linh Lung cười duyên, nói.
"Được." Giang Thành lập tức nhận lời.
"Tốt quá, chốc nữa chị sẽ gửi định vị cho cậu." Hỏa Linh Lung nói xong, cúp điện thoại luôn.
Giang Thành nhìn lên màn hình điện thoại, cảm thấy giọng nói của Hỏa Linh Lung hơi khác thường, cho dù bên trong vẫn mang theo sức quyến rũ thế nhưng dường như trong lời nói của cô còn mang theo cảm xúc đau thương nữa.
Không lâu sau, Hỏa Linh Lung gửi định vị tới cho Giang Thành, Giang Thành báo cho Hứa Tình một tiếng, sau đó rời khỏi bệnh viện.
"Chị Linh Lung." Giang Thành đi tới chỗ hẹn, nhìn thấy Hỏa Linh Lung vẫn mang phong cách gợi cảm quyến rũ như mọi ngày.
Hỏa Linh Lung mặc một chiếc váy hở lưng màu đỏ thẫm, cổ áo trước ngực khoét rất sâu, để lộ ra làn da thịt trắng như tuyết, hai đỉnh núi đôi căng tròn tạo thành một thung lũng sâu hoắm, khiến người khác nhìn vào thì không thể rời mắt nổi.
"Cậu tới rất nhanh đó." Hỏa Linh Lung cười duyên, nói với Giang Thành.
"Sao tôi dám phớt lờ mệnh lệnh của chị Linh Lung chứ." Giang Thành cười phụ họa, ánh mắt lơ đãng quét qua bộ ngực to lớn của Hỏa Linh Lung, lâu ngày không gặp nhau, anh cảm thấy bộ ngực cô ấy còn to hơn trước.
"Mông chị ổn chứ?" Giang Thành sờ mũi, cười hỏi.
"Đáng ghét!"
Hỏa Linh Lung trừng mắt với Giang Thành, lần trước vì giúp cô lấy dũng khí nên Giang Thành đã vỗ mạnh hai cái lên trên mông cô, khi về nhà cô nhìn thấy hai lằn tay ở bên trên, hiện giờ mà cậu ta còn dám nhắc tới nữa.
"Đi thôi nào, tôi đã đặt phòng ở trong rồi." Hỏa Linh Lung nói xong, dẫn đường đi trước.
Giang Thành nhìn đi theo sau ngắm nhìn cặp mông Hỏa Linh Lung lắc trái lắc phải, không khỏi nhớ lại xúc cảm cú đập trước đó, đúng là thoải mái mà.
Đây là một quán ăn Sơn Đông không lớn không nhỏ, Hỏa Linh Lung sớm đã đặt trước một phòng riêng nhỏ chỉ đủ cho hai người ngồi.
Hai người đi vào trong, nhanh chóng gọi món ăn, Hỏa Linh Lung còn gọi thêm hai chai rượu ngon kèm theo.
"Chị Linh Lung, chị định uống rượu à?" Giang Thành cảm thấy khá bất ngờ, hỏi Hỏa Linh Lung.
"Sao hả? Cậu uống rượu giỏi như vậy chẳng lẽ không muốn uống với chị đây sao?" Hỏa Linh Lung đưa tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Giang Thành, cười nói.
"Được chứ, chỉ cần chị Linh Lung muốn uống." Thấy Hỏa Linh Lung nói vậy, Giang Thành đành phải nhận lời.
"Vậy hôm nay chúng ta không say không về." Nói xong, bàn tay nhỏ nhắn của Hỏa Linh Lung cầm chai rượu lên, rót đầy hai chén rượu.
Hỏa Linh Lung cầm chén rượu lên, nói với Giang Thành: "Chén này để chúc mừng tôi gặp được một người uống rượu giỏi như cậu, tôi cạn trước."
Nói xong, Hỏa Linh Lung ngửa cổ lên, uống cạn chén rượu mạnh.
"Chị Linh Lung, chị..." Giang Thành không kịp ngăn Hỏa Linh Lung lại thì cô đã uống cạn chén rượu mất rồi.
Giang Thành không còn cách nào khác, đành phải ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu đầy.
"Chị Linh Lung, nếu chị cứ uống như vậy thì sợ rằng tôi