Hỏa Linh Lung nghiêng người ngồi lên trên đùi Giang Thành, cánh tay ngọc trắng như tuyết ôm cổ Giang Thành, đôi mắt lờ đờ, mông lung nhìn anh.
"Cậu thấy chị có đẹp không?" Hỏa Linh Lung nở một nụ cười quyến rũ, hỏi.
"Rất đẹp." Giang Thành hưởng thụ cảm giác mềm mại trong ngực, hai bàn tay không biết nên đặt ở đâu, nếu như đặt lên lưng Hỏa Linh Lung thì quá mập mờ, nếu như đặt lên mông cô thì quá lưu manh, còn chuyện đặt trước ngực thì anh không dám nghĩ tới nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thành đành phải buông thõng cánh tay xuống.
"Chị Linh Lung, chị uống nhiều quá rồi, để tôi đưa chị về." Giang Thành khó khăn lắm mới nói được một câu.
"Sao hả? Xem ra cậu không có mấy hứng thú với tôi thì phải?" Hỏa Linh Lung tựa cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm vào Giang Thành, giọng nói dịu dàng của cô có thể hòa tan xương cốt bất kỳ ai.
Hiện giờ không chỉ là thân thể cô đang thân mật với Giang Thành, mùi thơm trên cơ thể cô không ngừng chui vào trong lỗ mũi anh.
"Đương nhiên là có chứ, nhưng tôi đã có vợ rồi." Giang Thành yếu ớt nói nhỏ một câu.
Hỏa Linh Lung nghe Giang Thành nói như vậy, không nhịn được bật cười khanh khách.
"Thật hả? Có vợ rồi sao? Thế nhưng sao cậu lại nói yếu ớt như vậy chứ, có phải là trong đầu cậu cũng đã suy nghĩ đến việc làm gì đó với chị không hả?" Hỏa Linh Lung cười híp mắt, hỏi.
Giang Thành cảm thấy xấu hổ vô cùng, đúng như vậy, khi đối mặt với một người đẹp tuyệt trần như Hỏa Linh Lung, có ai mà không suy nghĩ lung tung cho được, chắc chắn cũng bị kích thích mà suy nghĩ tới những chuyện đó, việc này không hề liên quan tới phẩm hạnh gì cả, đơn giản đó là bản năng của đàn ông mà thôi.
"Em trai ngoan, cậu không lên tiếng có phải là đã thừa nhận hay không? Cậu đang chờ chị chủ động hả?" Hỏa Linh Lung nói xong, đứng dậy, ngồi ở trên đùi, đối mặt với Giang Thành.
Điều đó khiến tư thế giữa hai người càng mập mờ hơn nữa, giống như một cặp nam nữ đang làm chuyện đó bằng tư thế này vậy.
Bộ ngực căng tròn của Hỏa Linh Lung nằm ngang mặt Giang Thành, nhờ vậy mà Giang Thành càng bị kích thích hơn.
"Chị Linh Lung, chị uống nhiều quá rồi đó, để tôi đưa chị về nhà." Đôi mắt Giang Thành không có chỗ nào trốn tránh, đành phải ngắm nhìn bộ ngực căng tròn sau lớp quần áo kia.
"Ai bảo chị uống nhiều rồi chứ? Chị chưa có say đâu."
Hỏa Linh Lung hất tóc ra sau, nghiêm túc nói.
"Ai say mà chẳng nhận mình không say." Giang Thành nhìn bộ ngực cao vút, làn da trắng như tuyết ở trước mặt mình, khó khăn lắm anh mới nuốt được nước bọt.
"Thật hả? Vậy chị sẽ chứng minh cho cậu thấy là chị đây chưa say." Hỏa Linh Lung nói xong, cầm chén rượu Giang Thành uống trước đó lên, ngửa cổ uống cạn.
Bởi vì cô uống khá vội vàng cho nên có khá nhiều rượu chảy ra ngoài từ khóe miệng cô, men theo cái cổ trắng như tuyết, chảy xuống bộ ngực căng tròn, làm ướt cả áo.
"Sao hả? Chị vẫn uống tiếp được, vẫn chưa say đâu nhỉ?" Hỏa Linh Lung nhìn Giang Thành, hỏi.
"Chị ướt hết người rồi kìa." Giang Thành rút hai tờ khăn giấy ra, đưa cho Hỏa Linh Lung.
Hỏa Linh Lung cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Cậu lau cho chị đi."
Nói xong, Hỏa Linh Lung cố tình ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên.
Giang Thành vô cùng do dự, hành động mập mờ này chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy kích thích rồi, hơn nữa chuyện này không thể trách anh được, đều do chị Linh Lung tự yêu cầu, không thể coi là anh lợi dụng cô ấy được.
Giang Thành suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm, chuẩn bị giúp đỡ Hỏa Linh Lung lau sạch rượu.
Nhưng Giang Thành vừa cầm khăn lên, đưa tới thì Hỏa Linh Lung đã cướp lấy chiếc khăn, sau đó rời khỏi cơ thể Giang Thành, quay trở về chỗ ngồi của mình.
"Được rồi, không thèm cậu nữa, cậu không dám làm gì cả." Hỏa Linh Lung vừa nói vừa cầm chiếc khăn lau loạn lên cổ, lên ngực mình.
"Tôi..."
Giang Thành cảm thấy xấu hổ, khi đó khó khăn lắm anh mới đưa ra quyết định, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Hỏa Linh Lung lại không làm nữa, vậy chẳng phải là anh đã lãng phí một cơ hội tiếp xúc với người đẹp rồi hay sao?
Thế nhưng dù hiện giờ Giang Thành có cảm thấy hối hận thì cũng không có biện pháp nào cả, có một vài cơ hội nếu như bỏ lỡ thì sẽ đánh mất luôn.
"Nếu như chị rời khỏi đây thì quán bar sẽ như nào?" Giang Thành hỏi Hỏa Linh Lung.
"Đành phải tạm thời đóng cửa một thời gian, dù sao đó cũng không phải nghề chính của tôi." Hỏa Linh Lung nói: "Chờ sau khi tôi và Tiểu Hạ tới Giang Nam thì chúng tôi sẽ tính toán lại."
"Tiểu Hạ?" Giang Thành hỏi.
"Hạ Nhất Tinh đó, chính là cô gái tạo hình cho tôi và cậu đó." Hỏa Linh Lung nói.
Giang Thành lập tức nhớ ra, lần đó Hạ Nhất Tinh định thăm dò anh, kết quả là thiếu chút nữa đã bị Giang Thành lột sạch.
Lần đó Giang Thành nhận thấy cô ta có vấn đề, không ngờ lần này cô ta sẽ rời khỏi đây cùng Hỏa Linh Lung.
"Chị thấy Hạ Nhất Tinh có đáng tin hay không?" Giang Thành cảm thấy khá lo lắng, hỏi.
"Yên tâm đi, chúng tôi quen nhau từ thời học đại học, chắc chắn đáng tin." Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
Rõ ràng Hỏa Linh Lung đã hơi say rồi, hiện giờ nói năng cũng không còn rõ ràng nữa, cô nhìn Giang Thành, nói: "Thật ra tôi cũng có một câu hỏi lớn về thân thể của cậu."
Khi Hỏa Linh Lung nói ra