Bạch Vệ Quốc nghe Giang Thành nói như vậy, vẻ lúng túng xẹt qua, trước đó ông ta định mở miệng mời Giang Thành đi tới đó khám bệnh, kết quả là còn chưa kịp mở lời thì đã bị Giang Thành chặn họng.
“Giám đốc Bạch, còn có chuyện gì sao?” Giang Thành nhìn Bạch Vệ Quốc, hỏi.
“Giang thần y, tôi nói thẳng với cậu vậy, cậu Lục bảo tôi tới mời cậu đến đó khám bệnh cho em gái của cậu ấy.
” Bạch Vệ Quốc cũng không vòng vo tam quốc thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Giám đốc Bạch, tôi đã tới đó một lần rồi, chính anh ta không cho tôi khám, chẳng lẽ anh ta đối xử với tôi như vậy, tôi còn mặt dày tới đó khám bệnh cho em gái anh ta hay sao?” Giang Thành nở nụ cười lạnh lẽo, nói.
Bạch Vệ Quốc cũng biết Lục Vân Phi đã sai trong chuyện này, bởi vì Giang Thành có lòng tốt muốn chữa bệnh cho em gái của anh ta nhưng anh ta lại lạnh lùng đuổi Giang Thành khỏi đó, hiện giờ nhận ra trình độ của Giang Thành rất cao, lại muốn mời về, làm vậy khác nào giỡn mặt với Giang Thành cơ chứ.
“Giang thần y, về chuyện này thì tôi thay mặt cậu Lục xin lỗi cậu.
” Bạch Vệ Quốc hơi khom người xuống, nói với Giang Thành.
“Không cần đâu, cậu Lục kiểu cách như vậy, tôi không chịu đựng nổi.
” Giang Thành lạnh lùng nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì mời giám đốc Bạch quay về.
”
Giang Thành lạnh lùng nói, tiếp tục đuổi Bạch Vệ Quốc rời đi.
“Giang thần y, thế lực lẫn sức ảnh hưởng của Lục Vân Phi rất lớn, tôi nghĩ cậu nên tới đó khám bệnh cho em gái cậu ta, nếu không tôi sợ cậu sẽ bị trả thù đó.
” Bạch Vệ Quốc quan tâm tới Giang Thành, nhắc nhở một câu.
Giang Thành nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy, không nhịn được cười lạnh một tiếng, một người cải tử hoàn sinh như anh chẳng lẽ còn sợ Lục Vân Phi trả thù hay sao?
“Giám đốc Bạch, tôi xin nhận lòng tốt của ông, nhưng việc nhận lời với ông tôi đã làm rồi, Lục Vân Phi không đồng ý thì tôi cũng không biết phải làm sao, nếu như anh ta muốn trả thù thì cứ thử một lần coi.
” Giang Thành lạnh lùng nói, không hề sợ hãi chút gì.
Bạch Vệ Quốc thấy Giang Thành mạnh mẽ nói ra những lời đó thì ông ta cũng hiểu bất kể mình nói gì đi chăng nữa cũng không có hiệu quả, nếu như cứ nói tiếp thì chỉ e mối quan hệ giữa ông ta và Giang Thành cũng sẽ bị rạn nứt.
“Vậy tôi đi trước nhé Giang thần y.
” Bạch Vệ Quốc không biết phải làm gì, thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi chỗ Giang Thành, trong lòng thầm nghĩ Lục Vân Phi làm cái quái gì vậy.
Bạch Vệ Quốc rời khỏi chỗ Giang Thành, quay về khách sạn Shangrila.
“Giám đốc Bạch, sao rồi hả?”
Lục Vân Phi nôn nóng nhìn Bạch Vệ Quốc, hỏi.
“Tôi cũng không mời được cậu ta.
” Bạch Vệ Quốc cảm thấy khó xử, trả lời Lục Vân Phi.
“Cái gì?”
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức nổi giận, cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên, ném mạnh xuống đất, giận dữ quát: “Tên Giang Thành này nghĩ mình là một nhân vật lớn thật hả? Chỉ cần một câu của Lục Vân Phi này là cậu ta đừng hòng đặt chân ở đất Lư Dương.
”
“Cậu Lục hãy bớt giận, chủ yếu là cậu ta mất hứng vì trước đó bị cậu lạnh nhạt, lại xảy ra xung đột với người cậu phái đi, do vậy cậu ta mới mất hứng mà thôi.
” Bạch Vệ Quốc nhìn Lục Vân Phi, nói.
“Thế nhưng tình trạng của em gái tôi ngày càng nghiêm trọng, điểm đỏ trên mặt đã biến thành màu đen rồi, giờ phải làm sao chứ?” Khi nãy Lục Vân Phi mới đi lên kiểm tra tình trạng của em gái, tình trạng càng ngày càng tệ, nếu như không được chữa trị thì sẽ vô cùng phiền phức.
“Cậu Lục, với tình hình hiện giờ thì chỉ còn cách này thôi.
Cậu mang quà tới bệnh viện một chuyến, nói không chừng Giang thần y sẽ thay đổi suy nghĩ.
” Bạch Vệ Quốc thử thăm dò.
“Tôi đi cầu xin cậu ta?”
Lục Vân Phi nghe xong, tức giận muốn bộc phát, địa vị của anh ta là như nào cơ chứ, bình thường đều là người khác cầu xin anh ta, có bao giờ anh ta phải khúm núm trước mặt người khác chứ?
“Cậu Lục, hiện giờ cũng đâu còn cách nào khác, tình trạng của em gái cậu đã rất gấp rồi.
” Bạch Vệ Quốc vội vàng nói.
Lục Vân Phi vừa nghĩ đến em gái thì tâm trạng kích động của anh ta dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy, cho dù anh ta có coi trọng thể diện tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại tới em gái được.
“Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình tới đó một chuyến.
” Lục Vân Phi không nhịn được, thở dài một tiếng, nói nhỏ.
“Cậu Lục, nếu cậu tới đó thì hãy mang theo thứ này.
” Bạch Vệ Quốc nói xong, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu tím.
Lục Vân Phi nhìn chiếc hộp gỗ, hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Đây là báu vật gia đình tôi cất giữ trong nhà, nếu như đưa tiền cho Giang thần y thì quá tục tĩu, đưa loại thuốc này, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.
” Bạch Vệ Quốc tươi cười nói với Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi nghe Bạch Vệ Quốc nói vậy thì cũng cảm thấy hài lòng, giám đốc Bạch cân nhắc mọi chuyện vô cùng chu đáo.
Lục Vân Phi không dám chậm trễ thêm nữa, lập tức đi theo Bạch Vệ Quốc tới bệnh viện Giang Thành làm việc.
“Giang thần y, tôi phải làm phiền cậu nữa rồi.
” Bạch Vệ Quốc nói xong, đẩy cửa phòng Giang Thành ra, Lục Vân Phi cũng đi theo sau.
“Giám đốc Bạch?” Giang Thành thấy Bạch Vệ Quốc đi vào, sắc mặt trở nên khó coi, anh không ngờ ông ta quay lại, hơn nữa còn dẫn Lục Vân Phi đi theo sau.
“Giang thần y, cậu rất oai phong…” Lục Vân Phi vừa định mở miệng mỉa mai Giang Thành vài câu, nhưng bị Bạch Vệ Quốc cắt ngang, ông ta sợ Lục Vân Phi lại chọc giận Giang Thành.
Bạch Vệ Quốc vội vàng lấy ra món quà chuẩn bị từ trước, nói: “Giang thần y, đây là món quà cậu Lục muốn tặng cho cậu, cậu hãy xem thử đi.
”
Nói xong, Bạch Vệ Quốc mở chiếc hộp gỗ màu tím ra, đẩy tới trước mặt Giang Thành, một hương thơm kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng.
“Đây là Linh Chi?” Giang Thành khá ngạc nhiên, nhìn cây Linh Chi cỡ lớn đặt trong hộp gỗ.
“Đúng vậy, phẩm chất của nó có vừa mắt xanh của Giang thần y không?” Bạch Vệ Quốc cười giòn tan, gia đình ông ta giữ cây Linh Chi này đã nhiều năm nhưng không thể phát huy được tác dụng, lần này tặng cho Giang Thành để đổi lấy một ơn huệ.
Hơn nữa làm vậy có thể nịnh bợ cậu ấm Lục Vân Phi, đối với Bạch Vệ Quốc thì làm vậy mới mang lại lợi ích khổng lồ cho ông ta.
“Giám đốc Bạch, cây Linh Chi này không tầm thường đâu, dựa vào màu sắc và phẩm chất của