“Gì chứ?”
Lục Tuyết Đình nghe tin Giang Thành phải ngâm cùng mình ở trong bồn tắm, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.
Cô chưa từng yêu ai bao giờ thì khi phải ngâm mình chung với một người đàn ông xa lạ ở trong bồn tắm, sao cô không xấu hổ cho được.
“Tôi nói là hai người chúng ta phải cởi sạch, sau đó ngâm mình ở trong một chiếc bồn tắm, làm như vậy có tác dụng điều hòa âm dương, có lợi cho việc loại bỏ độc tố trong cơ thể cô.” Giang Thành miêu tả kỹ càng hơn.
Lục Tuyết Đình nghe tin phải cởi hết quần áo ra, gương mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn ngượng ngùng muốn rời khỏi chỗ này.
Lục Vân Phi ở bên cạnh nghe Giang Thành nói vậy lập tức nổi giận, đi tới tóm cổ áo Giang Thành, giận dữ nói: “Tên họ Giang kia, càng ngày cậu càng quá đáng quá thể rồi đó.”
Trước đó Lục Vân Phi đã nhẫn nhịn rất nhiều lần rồi, nhưng hiện giờ Giang Thành còn đòi ngâm chung bồn tắm với em gái anh ta, làm vậy khác nào hủy hoại danh dự của em gái anh ta cơ chứ?
Lục Vân Phi không thể đè nén lửa giận được nữa.
“Cậu Lục đừng có kích động như vậy mà.” Giang Thành tươi cười nhìn anh ta, nói: “Tôi chỉ đùa mà thôi, một mình em gái anh ngâm là được rồi.”
“Cậu…”
Lục Vân Phi giận dữ buông cổ áo Giang Thành ra, nói: “Nếu như em gái tôi mà không khỏi bệnh thì tôi sẽ giết chết cậu.”
“Cô Lục, cô có thể vào trong ngâm thuốc được rồi.” Giang Thành nhìn về phía Lục Tuyết Đình, nói.
Lúc này Lục Tuyết Đình mới đi vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, nhưng gương mặt cô vẫn nóng ran, đỏ bừng, dù sao những lời Giang Thành mới nói quá đủ để khiến một cô gái ngượng ngùng.
Lục Tuyết Đình cởi quần áo ra, bước vào trong bồn tắm thuốc, toàn thân ngâm trong làn nước ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Cậu Lục, khi nói tôi trêu đùa là để em gái anh ngượng ngùng, sau khi sắc mặt đỏ bừng sẽ làm tăng máu lưu thông, làm vậy giúp loại bỏ độc tố trong cơ thể tốt hơn.” Giang Thành nhìn Lục Vân Phi, bình tĩnh giải thích cho anh ta.
Lục Vân Phi nghe Giang Thành giải thích thì ngẩn người ra trong nháy mắt, hóa ra Giang Thành nói vậy là có chủ đích.
“Hóa ra là vậy, khi nãy tôi đã quá kích động rồi.” Lục Vân Phi thở dài một tiếng, hóa ra không phải là Giang Thành muốn xơ múi em gái anh ta.
“Không có gì đâu, chốc nữa là anh sẽ biết tôi đang nói thật hay nói dối thôi.” Giang Thành tự tin nói.
Chừng nửa giờ sau, Lục Tuyết Đình mở cửa đi ra ngoài, lúc này cô ta đã thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, những điểm đỏ đen lấm tấm trên gương mặt đã biến mất toàn bộ, thậm chí làn da còn tốt hơn cả trước đây.
“Anh, mặt em khỏi rồi này.” Lục Tuyết Đình vui vẻ nói với Lục Vân Phi.
“Em gái, em đã khỏi thật rồi.” Lục Vân Phi kích động chạy tới trước mặt Lục Tuyết Đình, phát hiện ra em gái đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa không hề có tác dụng phụ gì cả.
“Giang thần y, cậu yên tâm đi, cậu chữa khỏi cho em gái tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với cậu.” Lục Vân Phi mừng như điên, nói với Giang Thành.
Giang Thành nhìn Lục Vân Phi, lạnh nhat nói: “Báo đáp thì không cần đâu, chỉ cần anh hoàn thành hạng mục đầu tư với giám đốc Bạch là được.”
“Đó là đương nhiên, ban đầu tôi cũng định hợp tác với giám đốc Bạch.” Lục Vân Phi nói với Giang Thành.
Giang Thành gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này, căn bản không hề có ý định chào hỏi Lục Vân Phi một tiếng.
Lục Vân Phi thấy Giang Thành không lễ phép như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất mãn.
“Giám đốc Bạch, cảm ơn ông vì những chuyện ngày hôm nay.” Lục Vân Phi nhìn Bạch Vệ Quốc, nói.
Hôm nay quả thực Bạch Vệ Quốc đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí vì giúp đỡ anh ta mà còn dâng một cây Linh Chi quý giá như vậy.
“Cậu Lục đã khách khí rồi.” Bạch Vệ Quốc trả lời Lục Vân Phi.
“Như này đi, về chuyện đầu tư bất động sản thì tôi sẽ để lại thêm cho ông hai mươi phần trăm lợi nhuận, như vậy có được không?” Lục Vân Phi nghiêm túc nói với Bạch Vệ Quốc.
“Cảm ơn cậu Lục, cảm ơn cậu Lục.” Bạch Vệ Quốc nghe được tin tức này, cao hứng muốn nhảy dựng lên.
Có thêm hai mươi phần trăm lợi nhuận đó, phải biết đây là một con số rất lớn.
Lục Vân Phi đương nhiên cũng hiểu đó là một con số lớn, thế nhưng nếu so sánh với việc chữa khỏi bệnh cho em gái anh ta thì nó không tính là gì cả.
Sau khi Giang Thành trở về bệnh viện thì cũng gần tới lúc tan tầm, anh đi đón Hứa Tình, hai người cùng nhau tan làm, quay về nhà.
Lúc ăn cơm tối, Giang Thành thấy Hứa Tình ủ rũ, nhăn mặt, lúc này thì cô đang ngẩn người ngồi ở bàn đọc sách.
“Vợ ơi, em sao vậy?” Giang Thành đứng sau lưng Hứa Tình, hai tay đặt lên bờ vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi thăm.
“Không có gì đâu, viện trưởng giao cho em một người bệnh khá phiền phức, em đang đau đầu vì chuyện này.” Hứa Tình thở dài nói.
“Tình hình sao hả, nói không chừng anh có thể giúp em thì sao?”
Giang Thành nói xong, gia tăng lực tay.
Á…
Hứa Tình bị Giang Thành bóp đột ngột, cảm thấy đau, không nhịn được kêu lên một tiếng: “Mạnh quá, ưm…”
“Gần đây em đang bị căng vai, anh xoa bóp giúp em thì sẽ khỏi thôi.” Giang Thành nói xong, vẫn không hề nhẹ tay lại, tiếp tục xoa bóp cho cô.
“Có một người bệnh nước ngoài được chuyển từ trên tỉnh xuống dưới đây, ông ta mắc chứng tê liệt toàn thân, hơn nữa còn không muốn chữa trị bằng Trung y, kiểm tra Tây y cũng không có cách nào cả, tương đối khó giải quyết.” Hứa Tình vừa hưởng thụ Giang Thành xoa bóp, vừa nói nhỏ.
“Hóa ra là như vậy, ngày mai để anh tới kiểm tra giúp em.” Giang Thành vừa mạnh tay xoa bóp vừa nói khẽ.
Bởi vì Giang Thành đột ngột dùng lực nên Hứa Tình lại không