Ngay khi nhận ra, Lệ Học Thắng hối hận đến xanh ruột, sao Lương Hoa này không nói rõ ràng người tới là một bác sĩ Trung y trẻ tuổi chứ, vì cứ tưởng là một ông già nên mình mới mặc kệ Giang Thành, nếu Alicia vì chuyện này mà bỏ đi sẽ là một tổn thất lớn đối với Đại học Lư Dương, đến lúc đó, chắc chắn gã sẽ bị hiệu trưởng thuyết giảng cho một bài.
“Chúng ta đi thôi,” Alicia vô cùng tức giận nói, cô cứ tưởng là Giang Thành cố ý cho mình leo cây nên rất bất mãn với Giang Thành, sau đó cô quay người định đi luôn.
“Cô Alicia, cô đừng đi, cô đừng đi vội, bác sĩ Giang Thành vẫn đang ở trong trường chúng tôi,” Lệ Học Thắng vội vàng ngăn Alicia lại và nói.
“Thật sao?” Alicia lạnh lùng nhìn Lệ Học Thắng hỏi.
“Đương… Đương nhiên là thật,” Lệ Học Thắng vội vàng nói: “Cô chờ một lát, tôi sẽ mời bác sĩ Giang đến ngay lập tức.
”
“Được, vậy tôi sẽ chờ một lát,” Alicia cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Giang Thành kia có gì thần kỳ.
Lệ Học Thắng gật đầu, gã vội vàng vẫy tay với Lương Hoa, hai người đi sang một phía.
“Trưởng khoa Lệ, mặt mũi ông cũng lớn thật đấy, bác sĩ Giang Thành đã tới gặp ông rồi, ông lại không thèm tiếp đón, còn đuổi cậu ấy đi, coi thường Trung y nữa,” Lương Hoa tức giận nói với Lệ Học Thắng.
“Tới lúc này rồi, ông nói mấy lời này có ích gì chứ, tôi cũng không biết bác sĩ Trung y tới lại trẻ như thế, chính ông đã nói là thần y tài giỏi cơ mà,” Lệ Học Thắng vội vàng nói.
“Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Giang, cậu ấy rất tức giận nên ông phải tự đi mời cậu ấy thì may ra mới cứu vãn được tình hình,” Lương Hoa cũng chẳng thèm quan tâm tới gã nữa, ông lạnh lùng nói một câu rồi quay người bỏ đi luôn.
Lệ Học Thắng cũng không ngờ ông sẽ phản ứng như thế, đang lúc gã không biết nên làm gì mới được thì lại thấy bóng dáng Giang Thành, bên cạnh anh còn có người khác đi cùng.
“Giang thần y, Giang thần y,” Lệ Học Thắng kích động, vội vàng chạy về phía Giang Thành.
Giang Thành thấy Lệ Học Thắng chạy tới, trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, hỏi: “Trưởng khoa Lệ, ông tới có chuyện gì sao?”
Lệ Học Thắng thấy thái độ Giang Thành lạnh lùng như thế cũng không tức giận, gã vội vàng nói: “Giang thần y, buổi sáng tôi không ngờ cậu chính là ngôi sao sáng trong lĩnh vực Trung y mà Lương Hoa nhắc đến, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, khoa chúng tôi chào mừng cậu tới nhậm chức.
”
Giang Thành nghe Lệ Học Thắng nói thế, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Trưởng khoa Lệ, ngại quá, tôi đã nhận lời dạy ở một trường khác rồi nên không thể dạy học ở bên trường ông nữa.
”
“Một trường học khác sao?”
Lệ Học Thắng kinh ngạc hỏi.
“Trưởng khoa Lệ, chào ông, tôi là Phùng Cương, hiệu trưởng của Học viện Trung y bên cạnh trường ta,” Một người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Thành lịch sự đưa tay về phía Lệ Học Thắng.
Bên cạnh Đại học Lư Dương chính là Học viện Trung y, nhưng mà bởi vì nền y học Trung y xuống dốc, cho nên tỷ lệ trúng tuyển của Học viện Trung y rất thấp, đúng lúc Trần Dao có quen hiệu trưởng của Học viện Trung y, cô bèn giới thiệu cho Giang Thành qua làm giảng viên.
Phùng Cương đã nghe rất nhiều câu chuyện Giang Thành dùng Trung y để cứu người, bởi vậy ông lập tức đích thân qua đây mời Giang Thành tới trường của mình.
“Phùng Cương, sao ông có thể tới trường chúng tôi để cướp người chứ?” Lệ Học Thắng lập tức bất mãn hét vào mặt Phùng Cương.
“Trưởng khoa Lệ, e là ông hiểu lầm rồi, tôi không hề tới cướp người, là ông chủ động đẩy người ra, đúng lúc tôi nhặt của hời mà thôi,” Phùng Cương nói rồi rời đi cùng Giang Thành.
Giang Thành cũng mặc kệ những gì Lệ Học Thắng nói, anh cũng không có ý định ở lại, Lệ Học Thắng thấy tình huống như thế cũng không hề giữ anh lại, thay vào đó, gã hừ lạnh một tiếng nói: “Làm bộ làm tịch cái gì, tuổi còn trẻ như thế, ai biết cậu có năng lực thật hay không chứ.
”
“Bác sĩ Giang,” Lương Hoa cũng nhìn thấy Giang Thành, ông vội vàng chào hỏi.
“Lương Hoa,” Giang Thành cũng thấy nhiều người ở đây, vội vàng chào hỏi lại.
Alicia cũng trông thấy Giang Thành, nhưng cô rất bất mãn với thái độ kiêu căng lúc trước của Giang Thành, cho nên cô cũng không đến chào hỏi mà chỉ đứng tại chỗ chờ.
Lương Hoa dẫn Giang Thành tới trước mặt Alicia, giới thiệu nói: “Cô Alicia, đây là thần y Giang Thành, người đã chữa khỏi bệnh cho bố cô Gela.
”
“Thần y?”
Alicia liếc Giang Thành từ trên xuống dưới một lượt, cô vẫn không thể tin được, một bác sĩ Trung y trẻ tuổi thế này lại có thể giải quyết được bệnh của bố Gela, căn bệnh vốn được coi là bài toán khó đối với y học thế giới.
“Cô Alicia, cô có gì nghi ngờ à?” Giang Thành nhìn Alicia ăn mặc rất thời trang và đầy quyến rũ trước mắt hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi có hơi nghi ngờ đối với y thuật của anh, có lẽ việc anh có thể chữa khỏi bệnh cho bố của Gela cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi,” Alicia cười nhạt nói.
“Ồ,” Giang Thành nhẹ giọng phát ra một âm tiết, sau đó định bơ luôn cô gái ngoại quốc này.
“Ngông cuồng, cô Alicia đang nói chuyện với anh, thái độ này của anh là sao hả?” Vệ sĩ phía sau Alicia bất mãn nói với Giang Thành.
Alicia xua tay ngắt lời vệ sĩ phía sau, nhưng mà cô càng thêm chắc chắn một điều, người đàn ông trước mặt cô là một người rất kiêu ngạo và bất lịch sự.
“Cứu với!”
Đúng lúc này, tiếng hét của một sinh viên đã thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, hóa ra là một học sinh đang đá bóng trên sân thể dục, lúc này, cậu lấy tay ôm mắt cá chân, sắc mặt đỏ bừng, đau đớn ngồi dưới đất, có rất nhiều sinh viên vây xung quanh cậu.
“Qua xem xem thế nào,” Alicia thấy tình huống này vội vàng bảo một bác sĩ ưu tú dưới quyền chạy qua xem.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ ưu tú người nước ngoài nói với Alicia rằng: "Đây là một ca trật khớp mắt cá chân nghiêm trọng, chắc là do khi đá bóng đã dùng lực quá mạnh.
”
“Vậy anh có thể chữa được chứ?” Alicia hỏi.
“Ở đây thì không được, tình trạng của cậu sinh viên này rất nghiêm trọng, phải dùng máy tia laze chỉnh lại khớp, đồng thời phải cố định bằng thép một khoảng thời gian,” Bác sĩ ưu tú nghiêm nghị nói.
Bác sĩ ưu tú này vốn là bác