“Cô Alicia, không được,” Rất nhiều bác sĩ từ Viện y học Hoàng gia được Alicia đưa tới lập tức lo lắng nói, dù sao thì thân phận của Alicia cũng không phải tầm thường, nếu thật sự thua, phải nghe người khác sai bảo thì sao được chứ.
“Yên tâm đi, tôi không tin tình trạng nghiêm trọng như thế lại có thể khôi phục lại như bình thường chỉ bằng tay không,” Alicia rất nghiêm túc nhìn Giang Thành.
“Được, tôi sẽ cho cô mở mang tầm mắt một chút, xem cái gì mới gọi là Trung y chính cống,” Giang Thành nói rồi đi tới chỗ cậu sinh viên bị trật mắt cá chân.
Bác sĩ ưu tú ban đầu kiểm tra tình hình cho cậu sinh viên này thấy Giang Thành đi tới, nhanh chóng lạnh giọng nhắc nhở: "Nếu anh không thể chữa khỏi được thì sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn.
"
Đúng thế, cách tốt nhất để phục hồi chấn thương ở mắt cá chân của học sinh này là làm tiểu phẫu laser, kết hợp với cố định bằng thép và từ từ hồi phục, như vậy chân cậu ta mới có thể khôi phục như bình thường mà không gặp bất cứ rủi ro gì.
Nếu dùng tay xoa bóp mà xảy ra chút sai sót nhỏ chắc chắn cũng sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với gân cốt.
“Yên tâm, tôi sẽ không thất bại,” Giang Thành điềm nhiên nói.
“Hừ!”
Bác sĩ ưu tú hừ lạnh một tiếng rồi mới tránh ra nhuòng chỗ cho Giang Thành, Giang Thành ngồi xổm xuống trước mặt cậu sinh viên, anh nắm lấy bắp chân và bàn chân của cậu ta, nhẹ nhàng cử động một chút.
“Đau… Đau,” Cậu sinh viên cảm thấy mắt cá chân đau nhói, cậu vội hét lên, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Thế này thì sao?” Giang Thành sờ soạng một hồi, sau đó anh xoay cổ chân cậu theo một hướng khác.
"Đau quá, anh đừng cử động nữa", Cậu nam sinh không nhịn được hét lên.
“Tôi đã nói rồi mà, xoa bóp bằng tay không thì không thể nào khôi phục được đâu.
” Thấy tình cảnh này, vị bác sĩ ưu tú vội châm chọc nói.
“Giang thần y, nếu không được thì đừng gượng ép, tôi cũng sẽ không bắt anh phải làm chuyện gì quá mất mặt đâu,” Alicia nhìn thấy Giang Thành làm vậy, vội vàng nói.
Lệ Học Thắng đứng một bên thấy Giang Thành vặn vẹo như thế nhưng vẫn chưa làm được gì ra hồn, trong lòng không khỏi chế nhạo hừ lạnh một tiếng, may mà trường mình không giữ cậu ta lại, nếu không thì đúng là quá mất mặt cho trường của gã.
“Tôi biết rồi, thế này thì còn đau không?”
Hai tay Giang Thành hơi dùng sức xoa vặn một cái, mắt cá chân cậu sinh viên lập tức phát ra một tiếng “khực”.
“Thế là xong, cái mắt cá chân này hoàn toàn vô dụng rồi,” Bác sĩ ưu tú người nước ngoài vừa nghe âm thanh này, trong lòng đau xót, vội vàng nói.
“Không đau nữa, mắt cá chân của tôi không còn đau nữa rồi", Cậu nam sinh bỗng kinh ngạc nói, mặc dù cậu nghe thấy chỗ khớp xương mắt cá chân vang lên khực một tiếng nhưng cậu không cảm thấy đau đớn gì hết, thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy hơi tê tê.
“Đứng lên hoạt động một chút thử xem,” Giang Thành đứng dậy nhìn cậu nam sinh nói.
Cậu nam sinh vội vàng đứng lên, đá chân vài cái, sau đó lại bật cao tại chỗ vài cái, cậu hoàn toàn không cảm thấy chân mình có gì khác thường hết.
“Tốt rồi, thật sự khỏi rồi,” Cậu sinh viên bất ngờ, vui vẻ nói, nếu cậu bình phục theo cách này thì không cần phải nằm viện và cũng sẽ không bỏ lỡ trận thi đấu.
“Uầy, Trung y thần kỳ thế sao?”
“Đúng vậy đó, cũng không cần nằm viện, còn tốt hơn Tây y nhiều.
”
Các nam sinh xung quanh đều sôi nổi khen ngợi.
Tất cả bác sĩ ưu tú mà Alicia dẫn theo đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cậu sinh viên, rõ ràng lúc trước cậu ta bị chấn thương nghiêm trọng như thế, nhưng sau khi được Giang Thành xoa bóp vài cái, cậu ta lại có thể bừng bừng sức sống mà chạy nhảy?
Alicia cũng kinh ngạc há hốc khuôn miệng nhỏ nhắn, nếu không phải tận mắt chứng kiến tình huống này, có lẽ cô sẽ không bao giờ tin rằng vết thương trật khớp nghiêm trọng như thế lại có thể hồi phục chỉ bằng cách xoa bóp.
“Cô Alicia, bây giờ cô đã tin rồi chứ?” Giang Thành nhìn về phía Alicia, cười nhạt hỏi.
“Quả thật rất thần kỳ,” Alicia gật đầu, nói.
“Vụ cá cược vừa rồi, nếu cô không muốn thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi cũng không cần cô làm gì hết,” Giang Thành nhìn Alicia nói.
Alicia nhớ tới vụ cá cược vừa rồi, trên mặt cô thoáng ửng hồng, thế mà cô lại thật sự đồng ý với một người đàn ông là sẽ tới bất cứ khi nào anh ta gọi, còn đồng ý làm bất cứ gì anh ta muốn nữa chứ.
“Yên tâm, tôi nói được thì làm được,” Alicia cũng không phủ nhận, cô hít sâu một hơi, nhìn Giang Thành nói.
“Cô Alicia, nếu như vậy, tôi đã đồng ý với hiệu trưởng Phùng Cương là sẽ đến trường của ông ấy giảng bài.
Cô có thể đến dự thính không?" Giang Trừng biết Phùng Cương đồng ý để mình làm giảng viên, hơn nữa còn tự mình đến mời, dĩ nhiên anh cũng muốn trả ơn Phùng Cương.
Nếu dẫn theo Alicia tới cùng thì chắc chắn có thể giúp Phùng Cương nâng cao độ nổi tiếng của Học viện Trung y Lư Dương, cũng coi như là báo đáp ông.
“Được thôi,” Tuy trong lòng Alicia không tình nguyện nhưng ngoài miệng cô vẫn nói đồng ý, dù sao cô cũng đã hứa với Giang Thành sẽ có mặt khi anh gọi.
“Thật ngoan!” Giang Thành mỉm cười nói một câu.
“Anh ——”
Một người cao quý như Alicia lại được một người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi khen là thật ngoan, cô cũng cảm thấy mất mặt, cô cười lạnh nhìn Giang Thành nói: “Giang tiên sinh thô lỗ thế này, chắc anh không tìm được bạn gái nhỉ?”
“Cô Alicia nghĩ nhiều rồi, tôi không chỉ đã có vợ mà vợ tôi còn rất đẹp”, Giang Thành cười nói, sau đó anh cùng Phùng Cương đi ở phía trước.
“Cái tên này, hoàn toàn không ga lăng chút nào,” Mặc dù Alicia đang hờn dỗi trong lòng, nhưng cô vẫn dẫn theo người, rời khỏi Đại học Lư Dương.
“Hừ, đi thì đi, Trung y thì có quái gì hay chứ,” Lệ Học Thắng thấy Giang Thành và Alicia đều đi, gã lạnh giọng mắng một câu.
Khi Alicia, Giang Thành và những người khác đến đây, họ thấy trường Học viện Trung y rất hoang tàn, sân thể dục đã lâu không được sửa chữa, khu dạy học cũng ố vàng, tróc cả sơn.
“Giang thần y, để cậu chê cười rồi, tỷ lệ nhập học của trường chúng tôi không tăng, kinh phí không đủ, nên chúng tôi chỉ có thể như vậy,” Phùng Cương có chút ngượng ngùng nói.
Đúng vậy, Học viện Trung y thành phố Lư Dương, chỉ những người không đỗ vào các trường khác được mới đến Học viện Trung y này để đăng ký, dù là chất lượng của đội ngũ giảng viên hay cơ sở vật chất thì đều xếp thứ nhất từ dưới đếm lên ở thành phố Lư Dương.
“Không sao, sẽ tốt lên thôi,” Giang Thành lễ phép cười một cái, sau đó mọi người cùng đi vào một chỗ trong khu dạy học.
Lúc này trong giảng đường có hơn năm mươi sinh viên, tất cả đều ngồi chờ Giang Thành tới giảng bài, từ khi Phùng Cương biết Giang Thành đồng