“Đại Tráng! Nhị Đản!”
Tiêu Chấn trông thấy hai người đàn ông rất luộm thuộm bước vào, lập tức bước lên phía trước hào hứng chào đón, sau đó cả ba người họ phấn khích ôm nhau.
Giang Thành trước đó cũng đã nghe Tiêu Chấn nói qua, có hai người anh em ngày trước giống anh tôi muốn tới khám bệnh, xem ra hẳn người Tiêu Chấn nhắc tới là hai người này.
“Nào, giới thiệu chút, đây chính là Giang thần y, người đã chữa khỏi những di chứng còn lưu lại của anh,” Tiêu Chấn kéo hai người anh em đến trước mặt Giang Thành, cười nói.
“Xin chào Giang thần y,” Hai người Đại Tráng và Nhị Đản lập tức vô cùng tôn trọng cúi người chào hỏi Giang Thành, nói: “Lúc trước anh Tiêu nói những di tật trên người anh ấy đã được một thần y chữa hết, bọn tôi còn tưởng là một ông già lớn tuổi cơ, không ngờ còn trẻ hơn chúng tôi nữa.”
“Năng lực không nhìn tuổi tác,” Tiêu Chấn cười giới thiệu với Giang Thành: "Hai người này là chiến hữu của chúng tôi.
Ban đầu, chúng tôi là một tổ chức bộ đội đặc chủng."
“Tổ chức bộ đội đặc chủng?” Giang Thành cau mày hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến chuyện này.
"Đúng vậy, chúng tôi là một tổ chức tác chiến đặc biệt chuyên chiến đấu ở biên giới, tên là Phong Thứ.
Lúc đó tôi là đội trưởng, hai người bọn họ là thành viên trong đội của tôi.
Sau khi bị thương, ba người chúng tôi đành phải rút lui,” Tiêu Chấn thở dài một hơi nói.
Giang Thành đã từng thấy Tiêu Chấn ra tay, thủ đoạn hung ác như vậy, đối phó với mười mấy hai mươi người cũng không thành vấn đề, qua đó đủ để thấy thực lực của tổ chức Phong Thứ mạnh đến mức nào, hơn nữa lần này tới chỗ Giang Thành còn là một lúc ba người, đủ để tổ hợp thành một đội tác chiến đặc chủng nhỏ.
Giang Thành nhìn liếc qua Đại Tráng và Nhị Đản một cái, lập tức nhìn ra di tật trên người bọn họ, anh nói luôn: “Tình huống của hai người các anh cũng tương tự như anh Tiêu, bệnh của các anh không chỉ do riêng chuyện làm việc quá sức mà còn do những vết thương cũ chưa lành nữa.
"
Đại Tráng và Nhị Đản nghe Giang Thành nói xong, lập tức quay sang nhìn nhau, sau đó nói: “Giang thần y quả nhiên rất lợi hại, chúng tôi đã đến rất nhiều bệnh viện để chữa bệnh, bệnh viện Tây y hay bệnh viện Trung y cũng đều đi cả rồi, nhưng các bác sĩ ở đó đều nói rằng họ không thể chữa được.
Bọn tôi cũng đành bỏ cuộc."
Tiêu Chấn cũng lập tức tiến lên, nói: “Hai chú yên tâm đi, đến bệnh của anh bác sĩ Giang còn chữa khỏi được nữa là, chữa bệnh cho các chú chắc chắn sẽ còn đơn giản hơn."
“Đúng vậy, để tôi bắt mạch cho các anh,” Giang Thành cười nói với Đại Tráng và Nhị Đản.
“Anh Giang, nếu bây giờ anh đang có việc thì tôi xin phép đi trước,” Alicia thấy bên Giang Thành có người tới khám bệnh, hơn nữa cô cũng không tiện quấy rầy, bèn nói.
“Được, muốn bái sư thì tới tìm tôi bất cứ lúc nào,” Giang Thành cố ý đùa giỡn Alicia một câu.
Alicia lập tức trừng Giang Thành một cái, cô còn lâu mới tới tìm Giang Thành bái sư, sau đó cô dẫm giày cao gót ra khỏi văn phòng.
Giang Thành bỗng phát hiện Đại Tráng và Nhị Đản đều không có ý định đi tới khám bệnh, đột nhiên anh hỏi: “Chẳng lẽ hai anh đây không tin tôi à?”
Đại Tráng và Nhị Đản ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Không phải là không tin Giang thần y, chỉ là hai anh em bọn tôi tới đây không mang theo nhiều tiền lắm.”
Nói rồi Đại Tráng và Nhị Đản đều ngượng ngùng nở nụ cười: “Đúng vậy, bọn tôi vẫn chưa tìm được việc, chờ tích cóp đủ tiền sẽ lại đến tìm thần y khám bệnh.”
Đại Tráng và Nhị Đản đã hỏi thăm rồi, di tật trên người bọn họ cũng phải có tầm mười vạn, tám vạn nhân dân tệ mới chữa hết được, bọn họ lại không có nhiều tiền như vậy, cho nên lần này tới cũng không định để Giang Thành khám bệnh, chỉ là tới gặp Tiêu Chấn một chút mà thôi.
ngôn tình sủng
Giang Thành nghe xong, anh bật cười nói: “Hai anh khách sáo rồi, hai anh là anh em của anh Tiêu, vậy cũng chính là anh em của Giang Thành tôi, làm gì có đạo lý khám bệnh cho anh em còn lấy tiền chứ.”
“Đúng vậy, hai chú mau để Giang thần y khám cho đi, lần trước anh đi khám cũng chưa đưa tiền, có lúc báo đáp không nhất định phải bằng tiền, cũng có thể dùng cách khác để báo đáp, chỉ cần hai chú nhớ kỹ phần ân tình này là được,” Tiêu Chấn cũng nhìn Đại Tráng và Nhị Đản nói.
Đại Tráng và Nhị Đản nghe lời nói đầy chân thành và nghĩa khí của Giang Thành và Tiêu Chấn, hai người quay mặt nhìn nhau, lập tức gập người với Giang Thành nói: “Bọn tôi sẵn sàng lên núi đao, xuống biển lửa vì Giang thần y, chết cũng không chối từ.”
“Hai anh lại khách sao rồi, để tôi khám cho hai anh trước đã,” Giang Thành nhìn hai người nói, lần này hai người đều thoải mái ngồi xuống trước mặt Giang Thành, Giang Thành lấy ngân châm ra, sau đó bắt đầu chữa trị cho hai người.
Cổng vào bệnh viện thành phố Lư Dương.
“Tìm hiểu rõ tình hình chưa?” Một người đàn ông mặc áo khoác đen hỏi một nữ bác sĩ áo blouse trắng.
“Tìm hiểu rõ rồi, người tên Giang Thành kia hiện tại đang khám bệnh cho người khác, còn người tên Hứa Tình hình như sắp tan ca,” Kiều Hồng nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen nói.
“Được, bây giờ chính là cơ hội tốt, cô dẫn Hứa Tình kia tới cửa sau bệnh viện đi, ông Quý đã đồng ý sẽ cho mỗi người chúng tôi hai mươi vạn rồi,” Người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn Kiều Hồng trầm giọng nói, biểu cảm lén lút, sợ bị người tôi phát hiện.
“Tôi biết rồi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ,” Kiều Hồng vừa nghe là hai mươi vạn thì lập tức vui mừng, dù sao cô cũng chỉ có trách nhiệm gọi một người ra ngoài là đã được hai mươi vạn, chuyện tốt như vậy ai ngu mà không làm chứ.
“Đi đi,” Người đàn ông mặc áo khoác đen nói, gã tôi kéo cao cổ áo và che mặt trước khi đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Hôm nay Hứa Tình tan ca tương đối sớm nên cô ra khỏi bệnh viện trước, trên đường có rất nhiều người chủ động chào hỏi cô, Hứa Tình cũng cười đáp lại.
“Hứa Tình,” Đột nhiên một người phụ nữ vỗ vai Hứa Tình, hơn nữa còn nhiệt tình gọi.
“Cô là?” Hứa Tình quay đầu lại nhìn thấy Kiều Hồng, nhưng cô hoàn toàn không quen người này, do đó cô cau mày hỏi.
“Bác sĩ Hứa, cô không nhớ tôi à, tôi là bác sĩ thực tập dưới quyền của bác sĩ Tề Bác Hạo, tôi