Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Kẻ Đáng Sợ


trước sau


Mọi người vốn còn đang cười vui vẻ lập tức tập trung ánh mắt vào cửa container, đồng thời tất cả bọn họ đều rút vũ khí trong người ra, đồng loạt ngắm vào vị trí ngay cửa.

Chỉ thấy, Giang Thành sánh vai cùng Tiêu Chấn đi đến, trong mắt đầy ý muốn giết người.

“Lục gia, thằng này chính là Giang Thành, cái thằng chồng ăn hại rác rưởi kia,” Quý Khang Long nhìn thấy Giang Thành thì tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lập tức đập bàn bật dậy.

Khi gã nhìn thấy người Giang Thành dẫn tới đây, trong lòng lập tức vô cùng vui vẻ, vốn dĩ gã đã muốn tìm cơ hội giết chết người nọ nhưng mãi vẫn chưa tìm được, không ngờ, kẻ này lại tự tìm đến đây.

“Không muốn chết thì bỏ đồ trong tay xuống,” Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn liếc qua đám người trong phòng, lúc này trong phòng có gần hai mươi người, hơn nữa trong tay đều cầm vũ khí, dao găm có mà súng cũng có.

Nhưng đối mặt với những kẻ này, Tiêu Chấn không hề sợ hãi, dù sao khi anh còn ở Phong Thứ, kẻ địch mà anh gặp phải không phải loại mà đám người trước mắt có thể so sánh.

Nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng như trước, dù sao trong môi trường không có bất cứ vật cản nào thế này, đối mặt với nhiều súng như thế, anh cũng không thể chắc chắn tuyệt đối rằng mình anh có thể vừa bảo vệ Giang Thành, vừa xử lý nhiều người như thế.

“Lục gia, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ông tiếp đãi tôi thế này có phải hơi bất lịch sự không?” Giang Thành ung dung liếc mắt nhìn qua cả đám người đông đúc nhưng anh không hề để vào mắt.

Lục gia thấy thái độ Giang Thành bình tĩnh như vậy, đột nhiên trong lòng ông ta dâng lên một nỗi bất an không hiểu được, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người có thể bình tĩnh như vậy trong hoàn cảnh thế này.

Hơn nữa điều khiến ông ta lo lắng nhất chính là Tiểu Hắc mà ông ta cử đi vẫn chưa trở lại mà hai kẻ này lại tìm tới đây rồi, có lẽ ba tên đàn em của ông ta đã lành ít dữ nhiều.

“Cậu muốn tôi lịch sự với cậu?” Lục gia híp mắt nhìn Giang Thành, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cậu, ba người tôi cử đi bệnh viện kia, hẳn đã bị cậu giết hết rồi đúng chứ?”
“Đúng vậy, nếu họ muốn làm gì vợ tôi, họ sẽ phải trả giá đắt,” Giang Thành nhìn Lục gia bằng ánh mắt lãnh đạm, và nói: “Đó cũng là lý do tôi đến đây.

Ông muốn động đến vợ của tôi, do đó cũng phải trả một cái giá đắt! "
Lục gia nghe Giang Thành nói một hồi xong thì không khỏi bật cười, ông ta nhìn Giang Thành với vẻ mặt châm chọc nói: “Ranh con, người trẻ tuổi không nên quá kiêu ngạo.


"
Giang Thành cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Không kiêu ngạo thì sao gọi là người trẻ tuổi chứ?”
"Được thôi, cậu muốn tôi phải trả giá đắt nhưng cậu có tư cách gì? Chỉ dựa vào thằng lính già sau lưng cậu sao?" Lục gia híp mắt nhìn về phía Tiêu Chấn, ông ta liếc mắt cái lập tức nhìn ra, Giang Thành căn bản không đáng sợ, người đáng sợ chính là kẻ đứng phía sau, nhìn tư thế và phong thái kia có thể chắc chắn anh ta từng là một quân nhân.

Tiêu Chấn cũng không ngờ Lục gia này cũng có ánh mắt rất tinh tường, thậm chí có thể nhìn ra thân phận của anh ta.

“Đương nhiên không phải, loại chuyện như báo thù cho vợ, tôi vẫn muốn tự lực cánh sinh hơn,” Giang Thành cười nhạt nói.

“Lục gia, ông còn đứng đó nói nhảm với nó làm gì, đánh chết nó luôn đi,” Lúc này Quý Khang Long thật sự không nhịn nổi nữa, gã ta phẫn nộ chỉ vào Giang Thành gào lên.

“Được thôi, nếu cậu đã chủ động muốn chết, coi như nể mặt cái dũng khí này của cậu, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây,” Trong mắt Lục gia loé lên một tia tàn nhẫn, lập tức vẫy tay.

Ngay lập tức, tất cả các tay súng đều chuẩn bị bóp cò súng, lúc này toàn thân Tiêu Chấn cũng căng thẳng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay tại lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện Giang Thành đã biến mất.

“Người đâu rồi?” Lục gia nhìn xung quanh một vòng nhưng không phát hiện ra dấu vết nào của Giang Thành.

Rắc!
Rắc!
Một âm thanh xương gãy vang lên trong không gian trống trải bên trong container, tất cả đàn em cầm súng của Lục gia đều kinh ngạc phát hiện cánh tay của mình bị bẻ ngược một hướng 90 độ, tức khắc đau đớn kịch liệt khiến bọn họ buông ngay súng trên tay ra.

Á ——
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong container, khi Lục gia định hình lại được chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện Giang Thành đã trở lại vị trí cũ.

“Chuyện! Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Quý Khang Long còn đang hy vọng nhìn thấy cảnh Giang Thành bị bắn thành tổ ong, báo thù cho con trai mình, nhưng gã lại thấy được một màn quỷ dị như vậy, trong nháy mắt bẻ gãy cánh tay của hàng chục người, đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Tiêu Chấn đứng bên cạnh Giang Thành cũng sửng sốt, đương nhiên anh ta biết thân pháp vừa rồi của Giang Thành đáng sợ đến mức nào, đến cả anh ta cũng không thể nhìn rõ được động tác của Giang Thành, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy kinh hãi, Giang thần y không chỉ có y thuật cao siêu mà cả thân thủ cũng rất đáng sợ.

Hơn nữa Tiêu Chấn biết, bản thân anh ta cũng không thể làm được điều như Giang Thành vừa làm, e là đến anh ta cũng không thể là đối thủ của Giang Thành.

“Lục gia, không biết bây giờ tôi có đủ tư cách bắt các người trả giá chưa?” Vẻ mặt Giang Thành mang ý cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nhìn Lục gia đang run rẩy không kiềm chế được.

Lúc này Lục gia bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, ông ta tự nhận là vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, cũng được xem là một thế lực lớn mạnh ở trong Thành phố, từng chứng kiến vô số tình huống mạo hiểm, nhưng ông ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả, ông ta biết, vừa rồi nếu Giang Thành có ý muốn giết ông ta thì chắc chắn ông ta còn không kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi mình rồi.

“Anh bạn, cậu thật sự rất giỏi,” Tuy Lục gia bị thân pháp nhanh như chớp của Giang Thành làm cho hoảng sợ, nhưng dù gì cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại.

Lúc này trong ngực ông ta có một cái nút bấm, chỉ cần ấn xuống là có thể gọi tất cả đàn em ở xung quanh lại đây.

Lục gia vừa nói vừa thò tay vào trong ngực, chuẩn bị ấn nút bấm.

“Lục gia, tôi khuyên ông đừng nên có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, nếu

tôi muốn giết ông thì có bao nhiêu người đi nữa cũng không ngăn cản được tôi đâu,” Giang Thành liếc mắt một cái lập tức nhìn ra ý định của Lục gia, lạnh lùng nói.

Tay Lục gia bỗng run lên, ông ta không ngờ tâm tư của mình lại bị anh nhìn thấu nhanh như vậy.

“Được rồi, cậu nói đi, cậu muốn cái giá như thế nào?” Lục gia cũng biết trong hoàn cảnh này, không ai có thể ngăn cản một người đáng sợ như vậy.

“Tuy các người không thành công làm hại vợ tôi nhưng tóm lại các người vẫn có tâm tư, tôi muốn một tay một chân của các người, không quá đáng chứ?” Giang Thành nhướng mày nhìn Quý Khang Long.

Quý Khang Long lập tức giận tới phát điên, lúc trước con của gã đã bị Giang Thành gọi người chém đứt một tay một chân, hiện tại thằng nhãi này cũng làm vậy với gã, rõ ràng đang ngầm nói cho gã biết kết cục của gã sẽ tương tự như con gã.

“Thằng ranh con này, mày đừng có khinh người quá đáng như thế,” Quý Khang Long chưa bao giờ phải chịu uất ức đến thế, gã phẫn nộ chửi mắng Giang Thành.


Rắc!
Quý Khang Long vừa dứt lời, cả người gã bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền xi măng, khi gã đang kêu gào thảm thiết, Giang Thành đã xuất hiện bên cạnh gã, chân Giang Thành giẫm hai phát lập tức giẫm gãy một tay một chân Quý Khang Long.

“Nếu ông không thích cái giá tôi đề nghị, vậy tôi cũng không ngại lấy cái mạng chó của ông đâu,” Giọng nói lạnh lùng của Giang Thành làm nhiệt độ không khí xung quanh giảm mạnh.

Lục gia cả đời chưa từng biết sợ là gì, lúc này lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, mặc dù giọng nói Giang Thành rất bình tĩnh và thản nhiên, nhưng sát ý trong lời nói thản nhiên đó lại khiến ông ta cảm thấy đáng sợ hơn bao giờ hết.

Người đàn ông này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức chỉ cần động ngón tay thôi đã có thể bóp chết mình.

Lục gia ra tay tàn nhẫn, cầm mã tấu của đàn em bên cạnh, không chút do dự chém vào cánh tay trái một nhát, rồi lại rút dao ra đâm sâu vào đùi.

“Như vậy, được rồi chứ?”
Lúc này, Lục gia đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch như sắp chết, thân mình lung lay ngã ngồi trên mặt đất, nhưng ông ta không hề rên dù chỉ một tiếng.

Giang Thành thấy Lục gia hành động lưu loát dứt khoát như thế, trong mắt cũng hiện lên tia kinh ngạc khác thường.

“Lục gia, đúng là lão đại đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm có khác, Giang Thành tôi bội phục, nếu không phải vì gã rác rưởi này, có lẽ chúng ta có thể có cơ hội trở thành bạn bè đấy,” Giang Thành dứt lời cũng bỏ cái chân đang dẫn trên người Quý Khang Long xuống.

Giang Thành nói xong, lập tức dẫn Tiêu Chấn rời khỏi nơi này.

“Lục gia, ngài không sao chứ, có cần gọi các anh em đi vây giết bọn nó không,” Mấy đàn em vội vàng vây quanh người Lục gia, quan tâm hỏi.

“Không cần, chúng ta không phải đối thủ của cậu ta,” Lục gia nhịn cơn đau nói, ở thành phố ông ta cũng từng đắc tội với rất nhiều người, mỗi lần ông ta đều có thù tất báo, chỉ có duy nhất lần này, ông ta không có chút tâm tư trả thù nào hết.

“Lục gia, ông mau gọi xe cấp cứu đi, tay và chân của tôi,” Quý Khang Long kêu rên thảm thiết.

“Cút! Nếu không phải tại mày, ông đây sẽ chọc tới người đáng sợ như thế chắc?” Lục gia phẫn nộ trừng mắt nhìn Quý Khang Long.

“Giang thần y, sao cậu không giết ông ta? Lỡ sau này ông ta trả thù cậu thì phải làm sao?” Tiêu Chấn có chút lo lắng nói với Giang Thành.


“Không cần thiết, người như ông ta, chỉ cần cảnh cáo một chút sẽ còn có ích hơn gấp trăm lần so với việc giết ông ta, hơn nữa tôi dám cá, ông ta sẽ không dám trả thù,” Giang Thành vô cùng tự tin nhìn Tiêu Chấn nói.

Tiêu Chấn nghe vậy cũng lập tức cười gật đầu, quả thật, sau khi chứng kiến thân thủ đáng sợ của Giang Thành, người bình thường sẽ không dám có bất cứ tâm tư gì nữa.

Giang Thành và Tiêu Chấn về tới bệnh viện, Đại Tráng và Nhị Đản đều chờ ở đây, thấy Giang Thành và Tiêu Chấn trở về, vội vàng hỏi: “Đại ca, Giang thần y, hai người không sao chứ?”
Tiêu Chấn cười nói: “Không sao, thân thủ của Giang thần y còn ghê gớm hơn anh mấy chú nhiều.


Đại Tráng và Nhị Đản vừa nghe vậy, lập tức kinh ngạc nhìn về phía Giang Thành, không ngờ Giang Thành có y thuật cao siêu như thế, mà thân thủ cũng ghê gớm như vậy.

“Tiếp theo mọi người định làm gì?” Giang Thành cũng rất không muốn tách ra với ba người Tiêu Chấn.

“Ba người bọn tôi định cùng đi tìm một công việc thích hợp,” Tiêu Chấn nhìn Giang Thành nói.

Thật ra Giang Thành cũng có thể bảo người tìm việc cho ba người, nhưng anh cũng không biết ba người bọn họ phù hợp làm nghề gì.

Đúng lúc này, di động Giang Thành vang lên, là Tiêu Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho anh.

“Alo? Duyệt Nhiên?” Giang Thành nói với người ở bên kia điện thoại.

“Giang Thành, địa chỉ công ty và thiết bị trang trí gần xong rồi.

Bây giờ còn thiếu nhân viên, nếu anh rảnh rỗi thì sang bên này làm bảo vệ đi.

" Tiêu Duyệt Nhiên cười đối Giang Thành nói.

“Tôi……”
Giang Thành nói rồi bỗng nhiên liếc qua ba người Tiêu Chấn, sau đó nói: “Được thôi, không chỉ mình tôi, tôi còn có thể dẫn theo vài người nữa tới cho cô.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện