Mọi người vốn còn đang cười vui vẻ lập tức tập trung ánh mắt vào cửa container, đồng thời tất cả bọn họ đều rút vũ khí trong người ra, đồng loạt ngắm vào vị trí ngay cửa.
Chỉ thấy, Giang Thành sánh vai cùng Tiêu Chấn đi đến, trong mắt đầy ý muốn giết người.
“Lục gia, thằng này chính là Giang Thành, cái thằng chồng ăn hại rác rưởi kia,” Quý Khang Long nhìn thấy Giang Thành thì tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lập tức đập bàn bật dậy.
Khi gã nhìn thấy người Giang Thành dẫn tới đây, trong lòng lập tức vô cùng vui vẻ, vốn dĩ gã đã muốn tìm cơ hội giết chết người nọ nhưng mãi vẫn chưa tìm được, không ngờ, kẻ này lại tự tìm đến đây.
“Không muốn chết thì bỏ đồ trong tay xuống,” Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn liếc qua đám người trong phòng, lúc này trong phòng có gần hai mươi người, hơn nữa trong tay đều cầm vũ khí, dao găm có mà súng cũng có.
Nhưng đối mặt với những kẻ này, Tiêu Chấn không hề sợ hãi, dù sao khi anh còn ở Phong Thứ, kẻ địch mà anh gặp phải không phải loại mà đám người trước mắt có thể so sánh.
Nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng như trước, dù sao trong môi trường không có bất cứ vật cản nào thế này, đối mặt với nhiều súng như thế, anh cũng không thể chắc chắn tuyệt đối rằng mình anh có thể vừa bảo vệ Giang Thành, vừa xử lý nhiều người như thế.
“Lục gia, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ông tiếp đãi tôi thế này có phải hơi bất lịch sự không?” Giang Thành ung dung liếc mắt nhìn qua cả đám người đông đúc nhưng anh không hề để vào mắt.
Lục gia thấy thái độ Giang Thành bình tĩnh như vậy, đột nhiên trong lòng ông ta dâng lên một nỗi bất an không hiểu được, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người có thể bình tĩnh như vậy trong hoàn cảnh thế này.
Hơn nữa điều khiến ông ta lo lắng nhất chính là Tiểu Hắc mà ông ta cử đi vẫn chưa trở lại mà hai kẻ này lại tìm tới đây rồi, có lẽ ba tên đàn em của ông ta đã lành ít dữ nhiều.
“Cậu muốn tôi lịch sự với cậu?” Lục gia híp mắt nhìn Giang Thành, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi cậu, ba người tôi cử đi bệnh viện kia, hẳn đã bị cậu giết hết rồi đúng chứ?”
“Đúng vậy, nếu họ muốn làm gì vợ tôi, họ sẽ phải trả giá đắt,” Giang Thành nhìn Lục gia bằng ánh mắt lãnh đạm, và nói: “Đó cũng là lý do tôi đến đây.
Ông muốn động đến vợ của tôi, do đó cũng phải trả một cái giá đắt! "
Lục gia nghe Giang Thành nói một hồi xong thì không khỏi bật cười, ông ta nhìn Giang Thành với vẻ mặt châm chọc nói: “Ranh con, người trẻ tuổi không nên quá kiêu ngạo.
"
Giang Thành cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Không kiêu ngạo thì sao gọi là người trẻ tuổi chứ?”
"Được thôi, cậu muốn tôi phải trả giá đắt nhưng cậu có tư cách gì? Chỉ dựa vào thằng lính già sau lưng cậu sao?" Lục gia híp mắt nhìn về phía Tiêu Chấn, ông ta liếc mắt cái lập tức nhìn ra, Giang Thành căn bản không đáng sợ, người đáng sợ chính là kẻ đứng phía sau, nhìn tư thế và phong thái kia có thể chắc chắn anh ta từng là một quân nhân.
Tiêu Chấn cũng không ngờ Lục gia này cũng có ánh mắt rất tinh tường, thậm chí có thể nhìn ra thân phận của anh ta.
“Đương nhiên không phải, loại chuyện như báo thù cho vợ, tôi vẫn muốn tự lực cánh sinh hơn,” Giang Thành cười nhạt nói.
“Lục gia, ông còn đứng đó nói nhảm với nó làm gì, đánh chết nó luôn đi,” Lúc này Quý Khang Long thật sự không nhịn nổi nữa, gã ta phẫn nộ chỉ vào Giang Thành gào lên.
“Được thôi, nếu cậu đã chủ động muốn chết, coi như nể mặt cái dũng khí này của cậu, tôi sẽ cho cậu chết toàn thây,” Trong mắt Lục gia loé lên một tia tàn nhẫn, lập tức vẫy tay.
Ngay lập tức, tất cả các tay súng đều chuẩn bị bóp cò súng, lúc này toàn thân Tiêu Chấn cũng căng thẳng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay tại lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện Giang Thành đã biến mất.
“Người đâu rồi?” Lục gia nhìn xung quanh một vòng nhưng không phát hiện ra dấu vết nào của Giang Thành.
Rắc!
Rắc!
Một âm thanh xương gãy vang lên trong không gian trống trải bên trong container, tất cả đàn em cầm súng của Lục gia đều kinh ngạc phát hiện cánh tay của mình bị bẻ ngược một hướng 90 độ, tức khắc đau đớn kịch liệt khiến bọn họ buông ngay súng trên tay ra.
Á ——
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong container, khi Lục gia định hình lại được chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện Giang Thành đã trở lại vị trí cũ.
“Chuyện! Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Quý Khang Long còn đang hy vọng nhìn thấy cảnh Giang Thành bị bắn thành tổ ong, báo thù cho con trai mình, nhưng gã lại thấy được một màn quỷ dị như vậy, trong nháy mắt bẻ gãy cánh tay của hàng chục người, đây là chuyện con người có thể làm được sao?
Tiêu Chấn đứng bên cạnh Giang Thành cũng sửng sốt, đương nhiên anh ta biết thân pháp vừa rồi của Giang Thành đáng sợ đến mức nào, đến cả anh ta cũng không thể nhìn rõ được động tác của Giang Thành, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy kinh hãi, Giang thần y không chỉ có y thuật cao siêu mà cả thân thủ cũng rất đáng sợ.
Hơn nữa Tiêu Chấn biết, bản thân anh ta cũng không thể làm được điều như Giang Thành vừa làm, e là đến anh ta cũng không thể là đối thủ của Giang Thành.
“Lục gia, không biết bây giờ tôi có đủ tư cách bắt các người trả giá chưa?” Vẻ mặt Giang Thành mang ý cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nhìn Lục gia đang run rẩy không kiềm chế được.
Lúc này Lục gia bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, ông ta tự nhận là vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, cũng được xem là một thế lực lớn mạnh ở trong Thành phố, từng chứng kiến vô số tình huống mạo hiểm, nhưng ông ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả, ông ta biết, vừa rồi nếu Giang Thành có ý muốn giết ông ta thì chắc chắn ông ta còn không kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi mình rồi.
“Anh bạn, cậu thật sự rất giỏi,” Tuy Lục gia bị thân pháp nhanh như chớp của Giang Thành làm cho hoảng sợ, nhưng dù gì cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại.
Lúc này trong ngực ông ta có một cái nút bấm, chỉ cần ấn xuống là có thể gọi tất cả đàn em ở xung quanh lại đây.
Lục gia vừa nói vừa thò tay vào trong ngực, chuẩn bị ấn nút bấm.
“Lục gia, tôi khuyên ông đừng nên có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, nếu