Hai tay Giang Lai xách túi đồ Giang Thành đã mua cho mình trước người, có hơi căng thẳng nhìn Giang Thành hỏi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”
Giang Lai biết, mặc dù Giang Thành nói đối xử với mình như em gái.
Nhưng bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần, Giang Thành đã đối xử với cô ấy tốt như vậy.
Vừa cứu cô ấy, vừa dẫn cô ấy đi ăn, vừa mua cho cô ấy bộ đồ mắc như vậy.
Người vừa mới gặp mặt có hai lần đã đối xử với cô tốt như vậy, trong lòng Giang Lai thật sự cảm thấy có chút không chân thực.
Cho nên cô ấy vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Giang Thành cười nói: “Ngốc ạ, anh đối xử với em tốt như vậy đương nhiên là vì anh xem em như em gái.”
“Nhưng chúng ta cũng không phải là anh em ruột.” Giang Lai nói: “Anh trai em từng nói, có người bỗng dưng đối xử tốt với em thì em phải cẩn thận một chút.”
Giang Thành nghe thấy câu này thì lập tức bật cười.
Quả thực trước kia mình đã từng nói lời này với em gái.
Dù sao thì em gái mình thực sự rất đẹp, cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên tâm tư.
Cho nên Giang Thành từng nói câu này với Giang Lai, chẳng ngờ cô nhóc này lại dùng nó lên người mình.
“Giang Lai, thực ra anh đối xử với em tốt như vậy vì anh trai của em từng nói.
Cậu ấy nói người em gái là em chính là người nhà mà cậu ấy quan tâm nhất.
Hiện tại cậu ấy đã không còn, đương nhiên anh phải giúp cậu ấu chăm sóc em thật tốt rồi.” Giang Thành nói rồi vươn tay xoa đầu Giang Lai.
Giang Lai nghe thấy lời Giang Thành thì trong chớp mắt vành mắt cô lại chứa đầy nước mắt long lanh.
Quả nhiên anh trai cô vẫn quan tâm mình nhất.
Bỗng chốc Giang Lai bổ nhào vào lòng Giang Thành, ôm chặt lấy Giang Thành, giọng nói có chút run rẩy nói: “Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ đối xử với anh như anh trai của em.”
“Có chuyện gì hãy gọi điện cho anh.” Giang Thành để lại số điện thoại cho Giang Lai, mỉm cười vỗ vào sau lưng Giang Lai, nói: “Được rồi, trở về đi! Không còn sớm nữa, đừng nên để ba mẹ lo lắng.”
Giang Lai khẽ gật đầu, bèn buông Giang Thành ra, vẫy vẫy tay với Giang Thành rồi tiến vào cổng khu nhà cũ nát.
Thấy Giang Lai đã về nhà, Giang Thành cũng mỉm cười, quay người rời khỏi nơi này.
Trong nhà Hứa Tình.
“Giang Thành, sao trễ như vậy con mới trở về.” Hứa Chí Quân Thấy Giang Thành vào phòng thì chau mày nói.
Hứa Chí Quân phát hiện hai ngày này biển hiện của Giang Thành có chỗ khác lạ.
Trước kia luôn cùng Hứa Tình trở về nhà, căn bản không ở ngoài một mình.
Nhưng Giang Thành của hiện tại cả ngày chỉ đi có một mình.
Hứa Chí Quân cũng biết giữa Giang Thành và con gái mình, vẫn chưa có tiến triển thực sự.
Cho nên hôm nay ông ấy chuẩn bị nói chuyện với Giang Thành một chút.
Không ngờ hôm nay Giang Thành lại trở về nhà muộn như vậy.
“Ba, con ở bên ngoài có chút chuyện, đã về muộn rồi.” Giang Thành mỉm cười tiến vào trong phòng.
Hứa Chí Quân đặt ly trà trong tay xuống, rót một ly nước cho Giang Thành, nói: “Nào nào nào, đến ngồi bên cạnh ba.”
Mặc dù Giang Thành có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Hứa Chí Quân, hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy.”
Hứa Chí Quân thở dài một hơi, nhìn Gianh Thành nói: “Giang Thành, có chuyện gì cũng phải nói thật với ba.
Có phải Tình nhi lạnh nhạt với con cho nên bây giờ con ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác rồi không?”
Giang Thành nghe thấy lời của Hứa Chí Quân thì trong lòng cảm thấy cạn lời.
Ông già này lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì rồi, sao lại có thể cho rằng mình ở bên ngoài tìm phụ nữ chứ?
“Ba, ba nghĩ gì vậy.
Hứa Tình đẹp như vậy, sao con lại có thể tìm phụ nữ ở bên ngoài,” Giang Thành bất lực cười, nói.
“Giang Thành, con đừng cho rằng ba không biết.
Hiện tại hai con căn bản không hề cùng nhau lên giường ngủ.
Lúc mẹ con thu dọn phòng đã nhìn thấy đồ con trải dưới sàn, chẳng qua bà ấy không tiện nói thẳng ra mà thôi.” Hứa Chí Quân nói.
Lúc này Giang Thành mới biết, hóa ra bố vợ mình đã biết cả rồi.
Ban đầu Hứa Chí Quân cảm thấy chuyện con gái mình, mình sẽ không quản.
Nhưng chuyện này cứ kéo dài mãi, thì có thể Giang Thành thực sự sẽ xảy ra vấn đề.
Đến lúc đó Giang Thành xảy ra chuyện rồi, thì cái mặt già này của mình sẽ vứt đi đâu chứ?
Hứa Chí Quân thở dài một hơi, nói với Giang Thành: “Giang Thành à, ba nói con nghe.
Đối xử với phụ nữ giống như đối xử với hạt cát vậy.”
Giang Thành nghĩ một chút, nói: “Ba, ý của ba là, phụ nữ giống như hạt cát, không thể nắm quá chặt, càng chặt thì mất sẽ càng nhanh, phải không?”
Hứa Chí Quân lắc đầu, tình ý sâu xa nói: “Ý của ba là, phụ nữ giống như hạt cát, phải nghĩ cách khiến họ trở nên ẩm ướt, như vậy mới có thể dễ dàng nằm bắt được.”
“Phụt!”
Giang Thành đang chuẩn bị uống nước, đã nhịn không nổi mà phun thẳng ra.
Anh còn cho rằng Hứa Chí Quân muốn nói triết lý gì, chẳng ngờ ông ấy lại nói mấy lời không đứng đắn như vậy.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, ông ba vợ này của mình nói rất có đạo lý.
Nghĩ cách khiến phụ nữ trở nên ẩm ướt, như vậy thực sự muốn nắm bắt thế nào cũng đều có thể.
Nhưng ba vợ mình đối với con gái mình cũng đủ ác.
“Ba, bạ lại nói bậy gì đó!”
Giọng nói bất mãn của Hứa Tình truyền đến.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn thì thấy Hứa Tình đang bọc khăn tắm trên người, tóc ướt sườn sượt đang tức giận nhìn chằm chằm về phía này.
Hứa Chí Quân cũng không ngờ những lời này lại bị Hứa Tình nghe thấy.
Vốn dĩ ý của ông ấy là muốn nói với Giang Thành, đối xử với con gái mình phải mạnh mẽ ngang ngạnh chút, không thể cứ nuông chiều con bé được.
Nhưng nhất thời không nghĩ được ẩn dụ tốt nên mới nói như vậy.
“Khụ, khụ, không có gì.” Hứa Chí Thành ho khang rồi uống một ngụm nước, nói: “Tình nhi, sau này con phải tiếp xúc nhiều với Giang Thành một chút.
Hôm nay Chu Lân gọi điện thoại đến nói Giang Thành đã trị hết bệnh lâu năm của con trai nhà họ Triệu.
Nó nỗ lực như vậy không phải vì con sao, con đừng cứ mãi ôm chuyện trước đây không buông như vậy.”
Hứa Tình đóng cửa phòng lại, cơ thể dựa vào cửa.
Trong lòng cô cũng đầy sự bất lực.
Từ sau khi xảy ra chuyện từ rất lâu về trước kia, thì cô đã có di chứng tâm lý, có sự chống cự khi tiếp xúc với đàn ông.
Nên cô lựa chọn kết hôn trên hình thức với Giang Thành cũng vì không muốn cha mẹ lo lắng, nhưng bệnh của cô lại chẳng hề có dấu vết tốt lên.
Có lẽ mình nên tiếp xúc nhiều một chút với đàn ông, có thể tốt hơn?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến để một người đàn ông ngủ bên cạnh mình thì trong lòng Hứa Tình lại chẳng hề thoải mái.
Nghĩ vậy,