Giang Thành vừa dứt lời, cả trung tâm nghiên cứu đều tĩnh lặng trong phút chốc, mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Đặc biệt là Chu Vinh, ban đầu trên mặt anh ta tươi cười, chờ mong nhìn trò cười của Giang Thành.
Dù sao Giang Thành chỉ là y tá nam thì có thể hiểu biết đến đâu, chắc chắn sẽ không nói thành lời cái gì, anh ta sẽ mỉa mai Giang Thành một phen ra trò.
Những nhân viên nghiên cứu khác cũng thổn thức, đây là phương pháp phối chế do phó chủ nhiệm Chu Vinh tự điều chế, thành quả nghiên cứu suốt một tháng, vậy mà lại bị nói là rác rưởi.
Tính cách Chu Vinh kiêu căng tự phụ, xưa nay không cho phép người khác khinh thường mình.
Giờ Giang Thành làm mích lòng Chu Vinh như vậy, e rằng anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Đúng như dự đoán, Chu Vinh bị Giang Thành chọc tức, phương pháp điều chế kem nền BB không chỉ có mỗi anh ta nghiên cứu, mà còn kết hợp với lời cố vấn của nhiều chuyên gia Trung Y, một y tá nam cũng dám nói sản phẩm của mình rác rưởi sao.
Chu Vinh giận quá hóa cười, nói rằng: “Ngài Giang, tôi biết anh chỉ là y tá nam trong bệnh viện mà thôi.
Anh biết trong sản phẩm của tôi có các thành phần thảo dược nào không? Sao dám ăn nói linh tinh?”
Y tá nam?
Nhân viên nghiên cứu nghe thế mới biết anh chỉ là y tá nam trong bệnh viện, Giang Thành đúng là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình, không biết thì nói không biết, còn dám chê là rác rưởi.
Những người khác cũng quăng cho anh ánh mắt xem thường, cảm thấy Giang Thành có ý lấy lòng mọi người.
“Trong kem nền BB này có chứa ngọc trai hồng, Đương Quy, Phục Linh, Linh Chi, Tê Giác và Xuyên Ô đúng không?” Giang Thành lạnh nhạt nói.
Nghe anh nói, Chu Vinh ngạc nhiên ngây người, biểu cảm lập tức khó coi, sao có thể như vậy? Giang Thành chỉ nghe một lát thôi, vậy mà đọc vanh vách tất cả thành phần của sản phẩm, còn không sai sót một vị thuốc nào.
Hứa Tình nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, thực ra cô chỉ thuận miệng hỏi Giang Thành mà thôi, đâu ngờ anh chuyên nghiệp như vậy, chỉ nghe một lát thì đã phân tích ra hết thành phần dược liệu.
“Anh có thật là y tá nam trong bệnh viện không?” Chu Vinh sững sờ nhìn anh, hỏi.
“Mỗi thành phần trong sản phẩm của anh đều rất tốt, tuy nhiên có Tê Giác và Xuyên Ô là hai thứ xung khắc, không thể dùng hỗn hợp.” Giang Thành không trả lời Chu Vinh, tiếp tục nói.
Chu Vinh nghe anh phân tích thì đắc chí nói: “Được, xem như anh có chút kiến thức.
Nhưng người như anh còn biết Tê Giác và Xuyên Ô xung khắc thì sao tôi lại không biết? Anh thật sự cho rằng trừ anh ra thì mọi người đều ngu ngốc à?”
“Người khác thì tôi không biết, còn anh đúng thật là thằng ngốc!” Giang Thành cười nhạt đáp.
“Anh…!”
“Tê Giác và Xuyên Ô xung khắc, vì vậy anh trộn thêm Linh Chi thượng hạng vào phương pháp điều chế à? Dùng dược tính của Linh Chi để ngăn cản độc tố xung khắc, đồng thời còn có thể tăng công hiệu của sản phẩm, đây là suy nghĩ của anh đúng chứ?” Giang Thành nói.
Chu Vinh sững sờ lần thứ hai, bởi vì ngay cả ý tưởng của mình mà Giang Thành cũng nhìn ra.
“Tuy làm vậy có thể ngăn cản sự tương phản của hai vị thuốc nhưng đây là phương pháp bỏ gốc lấy ngọn, bởi vì anh trộn thêm Linh Chi hảo hạng làm giá thành của sản phẩm tăng lên.
Trong khi đó, Tê Giác có thể đổi hoàn toàn bằng Cam Thảo thì sẽ ít tốn Linh Chi hơn, mà để tăng cường công hiệu, trộn vào một ít Nhân Sâm giá cả phải chăng cũng mang lại tác dụng tương tự, giá thành sẽ giảm không ít.” Giang Thành tùy ý nói.
“Cam Thảo và Nhân Sâm?” Chu Vinh lẩm bẩm.
Lời Giang Thành nói cũng bị nhân viên nghiên cứu bên dưới nghe thấy, có người bắt đầu nhẩm tính thành phẩm sau khi thay thành Cam Thảo và Nhân Sâm.
Tính toán xong, nhân viên nghiên cứu phía dưới khiếp sợ, muốn rớt cả quai hàm: “Ôi trời, nếu thành phần thật sự đổi thành Cam Thảo và Nhân Sâm thì giá cả chưa đến ba trăm tệ, giá tiêu thụ có khả năng chỉ ở mức bốn trăm.”
“Đúng thế, giả cả giảm hơn chín phần mười thì áp lực sản xuất cùng tiêu thụ sản phẩm cũng giảm rất nhiều.”
Toàn bộ viện nghiên cứu bỗng nhiên ồn ào, bởi vì bọn họ mặc dù biết công ty của mình chuyên sản xuất mỹ phẩm xa xỉ nhưng kem nền BB với mức giá hơn năm nghìn tệ cũng gây ra áp lực tiêu thụ rất lớn.
Chưa kể việc lựa chọn, mua bán Linh Chi hảo hạng cũng không dễ, nếu đổi sang Cam Thao và Nhân Sâm thì gánh nặng mua bán sẽ giảm theo cấp lũy thừa.
Các nhân viên nghiên cứu vốn khinh thường Giang Thành, bây giờ đều nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Bởi thế bọn họ mới biết Giang Thành thì ra không phải kẻ vô dụng, cũng chẳng phải tên bám váy phụ nữ như lời đồn đại.
Người có khả năng giảm thấp giá cả sản phẩm hơn chín phần mười trong khi vừa nói vừa cười, sao là người không danh tiếng được? Bảo sao Hứa Tình lại chọn người đàn ông như vậy làm chồng.
So với Giang Thành thì Chu Vinh đứng bên rất lúng túng.
Thành quả nghiên cứu miệt mài, nhọc nhằn suốt một tháng trời của anh ta còn chẳng sánh bằng dăm ba câu của Giang Thành khi vừa đến đây, mặt anh ta xấu hổ đỏ bừng.
“Dựa theo Giang Thành nói mà làm!” Hứa Tình quay người nói với bên dưới.
“Được!” Mọi người đều đồng ý.
Chu Vinh còn muốn nói gì đó với Hứa Tình nhưng cô chỉ lạnh lùng liếc anh ta, sau đó quay lưng dẫn Giang Thành rời đi.
Chu Vinh vẫn muốn phô bày năng lực của mình trước mặt Hứa Tình, kết quả hiện tại là anh ta mất hết mặt mũi.
“Không ngờ anh hiểu biết rất rộng.” Hứa Tình vào trong xe, nhìn anh và nói.
“Hiểu sơ sơ thôi.” Giang Thành cười nhạt nói.
Bây giờ Hứa Tình đã biết, thì ra trước đây Giang Thành thích giả ngu, chứ anh thực ra không ngốc mà rất thông minh.
Có thể hoàn thành