Từ xưa tới nay Giang Thành chưa bao giờ là một người tàn nhẫn, chỉ khi nào bị dồn tới đường cùng thì anh mới tức giận, lý do lần này cũng vậy.
Giang Thành đã cho Tiêu Nghị cơ hội, bảo anh ta đừng tới làm phiền anh nữa nhưng anh ta vẫn cố chấp đến gây sự, đây đã là lần thứ ba, anh không thể tiếp tục nhường nhịn anh ta được nữa.
Tiêu Nghị nghe Giang Thành nói vậy thì sợ hãi nuốt nước bọt, anh ta không muốn mất đi bàn tay quý giá của mình, chưa kể đến việc chém tay bây giờ đau đến mức nào, chỉ riêng việc mất đi một bàn tay thôi đã dẫn đến bao nhiêu sự bất tiện trong tương lai, nhất là việc “làm” với phụ nữ.
“Anh Giang, xin anh tha cho tôi lần này thôi, từ nay về sau tôi chắc chắn sẽ không bao giờ gây phiền toái cho anh nữa, cũng sẽ không đến làm phiền Dương Mật Nhi nữa, tôi biết sai rồi ạ.
” Tiêu Nghị vừa nói vừa dập đầu với Giang Thành.
Hiện tại Tiêu Nghị chỉ mong Giang Thành có thể tha cho anh ta lần này, chỉ cần anh ta cầu xin thì nhất định sẽ được.
“Tôi nói rồi, một là anh tự chặt tay, hai là tôi chém nó thay anh.
” Giang Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Nghị, nói: “Nếu anh không đồng ý thì đừng trách tôi không khách khí.
”
“Không được, tôi không thể thiếu một bàn tay được, nếu anh chặt tay tôi thì không bằng giết tôi đi.
” Tiêu Nghị phẫn nộ đứng phắt dậy nhìn Giang Thành, anh ta có một niềm tin vững chắc rằng chắc chắn Giang Thành không dám giết người, anh ta chỉ cần hung hăng một chút thì nhất định anh sẽ bỏ cuộc thôi.
“Hửm? Mày nghĩ tao không dám giết mày, phải không?” Giang Thành nhếch một bên lông mày lên, sát khí lạnh như băng tỏa ra từ ánh mắt anh.
“Mày bảo mất một tay còn không bằng chết cho xong chuyện?” Lục Gia chống gậy gian nan đứng lên từ xe lăn, bước tới trước mặt Tiêu Nghị và hỏi.
Tiêu Nghị còn tưởng Lục Gia đang có ý định nói đỡ cho mình, vội vàng khẳng định lại: “Đúng vậy, muốn chặt tay tôi không bằng giết tôi luôn đi.
”
“Được, nếu vậy thì mày đi chết luôn đi.
” Lục Gia rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Tiêu Nghị, không hề do dự bóp cò súng.
Ầm!
Tiếng súng nổ vang lên khiến Tiêu Nghị cảm thấy lỗ tai ong ong, viên đạn xuyên qua lỗ tai của anh ta, đâm xuống mặt đất làm một lớp bụi đất văng lên.
Tiếng súng đinh tai nhức óc, cơn đau tê dại từ lỗ tai khiến Tiêu Nghị sợ run cả người, chân thì run lập cập, thậm chí còn có mùi nước tiểu thoang thoảng xuất hiện.
Tiêu Nghị sợ đái cả ra quần, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy lưỡi hái tử thần kề sát bên cổ như vậy, hơn nữa người duy nhất có thể che chở cho anh ta là Lục Gia cũng muốn giết anh ta, anh ta thật sự không còn lòng dũng cảm để hung hăng nữa.
“Phát súng tiếp theo, tao sẽ không bắn trượt đâu.
” Lục Gia hung ác nhìn Tiêu Nghị.
“Lục Gia, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.
” Tiêu Nghị quỳ trên đất dập đầu với Lục Gia, đồng thời dập đầu với Giang Thành, nói: “Tay của tôi…”
Tiêu Nghị chưa dứt lời, Lục Gia đã dùng súng bắn liên tiếp hai phát vào tay Tiêu Nghị khiến bàn tay của anh ta ngay lập tức trở nên máu me nhầy nhụa.
“Á…” Tiêu Nghị đau đến mức ngã lăn ra đất, ôm tay lăn lộn.
“Anh Giang, tay nó đã phế rồi, nó đã nói xin lỗi, tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, xin hỏi cho nó đi được chưa? Tôi hứa sẽ không để nó dám có mơ tưởng viển vông về cô Dương nữa.
” Lục Gia nhìn Giang Thành, nghiêm giọng nói.
“Xin Lục Gia cứ tự nhiên.
” Giang Thành nhìn Lục Gia, bình tĩnh đáp.
Lục Gia nhìn Tiêu Nghị kêu thảm nằm lăn trên đất, lập tức gọi người khiên anh ta đi chỗ khác, sau đó dẫn người của mình rời khỏi nơi này.
Giang Thành cũng biết, cách làm lần này của Lục Gia coi như đã nể mặt anh lắm rồi nên anh không làm khó dễ người ta nữa.
“Giang Thành, anh cũng giỏi nhỉ? Sao lần nào Lục Gia nhìn thấy anh cũng như chuột thấy mèo vậy?”
Trước đó Dương Mật Nhi còn đổ mồ hôi lạnh vì hành động của Giang Thành, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách đơn giản như vậy, hơn nữa được chứng kiến dáng vẻ thê thảm của tên khốn Tiêu Nghị kia cũng khiến Dương Mật Nhi thấy cực kỳ hả dạ.
“Có lẽ do trên người tôi có khí thế của Bá Vương nên anh ta mới sợ hãi như vậy.
” Giang Thành giải thích rất tùy ý, lần trước anh dùng thủ đoạn quyết đoán làm bị thương bao nhiêu đàn em của anh ta, khiến họ phải nhập viện nên bây giờ anh ta sợ hãi là phải.
Nếu tên Lục Gia này còn không biết điều đến đối đầu với anh thì anh chỉ đành ra tay dạy dỗ thêm lần nữa.
“Khí thế Bá vương? Sao anh lại tự mắng bản thân vậy?” Dương Mật Nhi che miệng cười trộm.
Giang Thành không biết nói gì hơn: “Là Bá vương chứ có phải ‘ba ba’ vương đâu.
”
“Rồi rồi, tôi nói giỡn ấy mà.
” Dương Mật Nhi lườm Giang Thành một cái, nói: “Sao anh như khúc gỗ thế hả, không biết sao anh lại kiếm được người vợ xinh đẹp như vậy.
”
Giang Thành nghe thấy Dương Mật Nhi nói vậy thì sửng sốt, đúng vậy, Hứa Tình cũng thường xuyên mắng anh là thẳng nam, giống như khúc gỗ.
“Vậy cô nghĩ tôi nên đối xử với vợ tôi như thế nào thì mới không phải thẳng nam?” Giang Thành nói với Dương Mật Nhi, đúng lúc cô ấy cũng là phụ nữ, anh có thể học hỏi kinh nghiệm hay ho từ cô.
“Chuyện này à, anh phải biết phụ nữ đều nói một đằng làm một nẻo, lúc cổ giận không cho anh làm gì, thật ra cổ đang hy vọng anh làm thế, nếu anh không làm thì cổ mới giận thật.
” Dương Mật Nhi vừa ăn cơm vừa nói với Giang Thành.
Giang Thành cẩn thận suy ngẫm, chợt nhớ tới có một lần, Hứa Tình tức giận không cho anh lên giường ngủ chung, anh thành thật trải đệm ra nằm dưới đất ngủ, không dám làm gì, chẳng trách hôm sau Hứa Tình còn tức giận hơn.
Đôi khi anh muốn ôm Hứa Tình nhưng bị từ chối, vì bị từ chối nên anh không ôm nữa, cuối cùng Hứa Tình vẫn tức giận, anh còn không biết tại sao cô lại giận, đến tận bây giờ anh mới biết lý do.
“Thì ra là như vậy, cảm ơn cô.
” Giang Thành rất biết ơn Dương Mật Nhi.
“Không cần cảm ơn, dù sao anh vừa giúp tôi xong nên coi như huề.
” Dương Mật Nhi cười nói với Giang Thành.
Giang Thành lại hỏi Dương