Dương Mật Nhi không phải là người vô ơn, lúc trước đi học đều là nhờ cậu mợ của mình giúp đỡ, cô ấy rất biết ơn họ.
Cho nên lúc quay phim nhận được thù lao, cô ấy đều đưa tiền lại cho cậu mợ trước tiên.
Thế nhưng Dương Mật Nhi không ngờ rằng mình đưa cho cậu rất nhiều tiền, đó lại là tác nhân hình thành thói quen xấu của cậu.
Ông ta bắt đầu cờ bạc, tìm gái mua vui, thậm chí không lo toan gì tới chuyện gia đình, ngược lại quay sang đòi tiền cô ấy mỗi lúc một nhiều hơn.
Bây giờ đã tới mức đòi tiền không cho thì tìm tới chỗ này của cô ấy đòi giấy tờ nhà, muốn bán đi đất thờ tổ tiên.
Điều mà Dương Mật Nhi càng không ngờ được đó là bản thân mình đã hy sinh nhiều như vậy vì cậu ruột của mình, kết quả lại bị cậu mắng là thứ vô ơn, còn muốn ra tay đánh cô ấy.
Bản thân cô ấy cũng bị động tác của cậu mình dọa sợ, trong giây lát vội vã nhắm mắt lại.
Thế nhưng lúc nghĩ rằng mình lẽ ra phải bị đánh tới nơi, ngược lại chẳng nghe được tiếng tát tai nào vang lên cả.
Dương Mật Nhi mở mắt ra nhìn, là Giang Thành đang nắm lấy cánh tay của cậu cô ấy.
"Con mẹ nó, mày là thằng nào?" Cậu của Dương Mật Nhi vô cùng tức giận hỏi Giang Thành.
Giang Thành chụp lấy cánh tay của anh ta hất sang một bên, sau đó hỏi Dương Mật Nhi: "Ông ta chính là cậu của cô?"
Mặc dù Dương Mật Nhi lúc này rất không muốn thừa nhận, thế nhưng dù sao cô ấy cũng không thể bác bỏ mối quan hệ này được, chỉ đành uất ức gật gật đầu.
"Dáng vẻ này làm gì giống với một người cậu, chính là một tên côn đồ vô lại thì có." Trước đó, Giang Thành cũng có nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, dĩ nhiên anh cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Oắt con nhà mày, mẹ kiếp mày mắng ai đó?" Cậu của Dương Mật Nhi nhíu mày, chỉ ngón tay vào Giang Thành.
Giang Thành thoáng nhìn qua ngón tay đang chỉ vào mình, sau đó duỗi tay tóm lấy cánh tay của ông ta đẩy một cái rồi kéo mạnh lại, gân tay bên trong lập tức đứt đoạn.
"Á… Con mẹ nó mày làm gì thế?" Người cậu vô lại đó lập tức hét thảm, từ trước tới giờ ông ta chưa từng có cảm giác đau đớn như thế này.
"Không có gì, cho ông một bài học để đời thôi, đừng có tùy tiện mà mắng người khác." Đôi mắt của Giang Thành lạnh lùng nhìn vào người cậu vô lại kia.
"Đau quá, đau quá.
Mày mau nối… nối cánh tay lại cho tao đi, mày muốn tao làm gì cũng được." Người cậu vô lại kia đổ mồ hôi đầy trán, nói với Giang Thành.
"Được, vậy ông phải hứa với tôi sau này không được tới quấy rầy Mật Nhi nữa." Giang Thành lạnh giọng: "Nếu không thì tôi sẽ cắt đứt toàn bộ gân tay và gân chân của ông."
"Được được được, tao hứa với mày." Người cậu vô lại vội vã đồng ý, ông ta thật không muốn chịu đựng cơn đau dày vò như thế này nữa.
Giang Thành nghe người này đồng ý, lúc này mới duỗi tay nối gân tay của ông ta liền lại.
Người cậu vô lại kia cảm thấy dễ chịu hơn được chút, quả thật tay không còn cảm giác đau đớn nữa, lúc này mới căm phẫn chỉ về phía Dương Mật Nhi quát: "Cái con bé chết tiệt, mày bây giờ giỏi lắm, còn dám tìm một thằng lỗ mãng tới đây đối phó với tao hả?"
"Tôi không muốn nghe ông nói nữa, giờ ông cút đi cho tôi!" Dương Mật Nhi lạnh lùng đáp trả người cậu vô lại kia.
"Muốn tao đi cũng được thôi, một là đưa tiền cho tao, hai là đưa giấy tờ nhà đây, nếu không thì tao sẽ không đi." Người cậu vô lại cũng quật cường, lạnh lùng nói.
"Ông..."
Trước một người đàn ông vô lại như vậy, Dương Mật Nhi hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào, chỉ có thể tức giận mà trừng mắt nhìn ông ta.
"Ông không phải chỉ muốn tiền thôi sao, tôi có thể cho ông tiền, nhưng sau này ông cũng không được tới làm phiền Dương Mật Nhi nữa." Giang Thành nói thẳng với người cậu vô lại kia, dù sao thì người này cũng đã từng cưu mang giúp đỡ Dương Mật Nhi, hơn nữa còn là cậu ruột, cho nên cũng không thể làm mọi chuyện trở nên quá ồn ào phức tạp.
"Chuyện nãy dĩ nhiên là được, chỉ cần mày đưa cho tao một triệu, tao sẽ đi ngay lập tức, sau này cũng coi như không có đứa cháu gái bên ngoại này nữa." Người cậu vô lại đó nghe nói có thể lấy được tiền, lập tức vui vẻ nói.
"Được, tôi cho ông hai triệu." Giang Thành nói thẳng.
"Thật sao? Đã nói là phải làm!" Người cậu vô lại vô cùng phấn khích.
"Giang Thành, anh đừng đưa tiền cho ông ta.
Nếu không sau này xài hết tiền, ông ta cùng đường cũng vẫn tìm tới tôi thôi." Dương Mật Nhi không muốn Giang Thành mất tiền oan uổng, cô ấy hiểu rất rõ cậu của mình, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp như thế, cho nên cô ấy mới vội vàng nói.
"Không sao đâu, để tôi giải quyết." Giang Thành mỉm cười nhìn Dương Mật Nhi, sau đó lại nói với người cậu vô lại kia: "Cho tôi số tài khoản của ông.”
Người kia vừa nghe sắp được tiền, còn là hai triệu, tâm trạng dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, ông ta vội vàng đọc số tài khoản cho Giang Thành.
Giang Thành cũng không chút chần chừ mà chuyển qua tài khoản của ông ta, dù sao trong thẻ của anh vẫn còn mấy triệu mà vốn dĩ anh cũng không xài tới.
"Đúng thật là hai triệu!" Người cậu vô lại nhìn thấy tiền đã chuyển qua thật, lập tức lóa mắt.
"Nhớ kỹ đó, sau này đừng có tìm Dương Mật Nhi nữa.
Nếu không tôi chắc chắn là ông sẽ hối hận." Giang Thành lạnh lùng cảnh cáo người kia.
"Được được được." Người cậu vô lại đó lập tức cất điện thoại đi, nói: "Tôi phụ một tay dọn dẹp lại phòng này."
"Không cần, ông cút đi ngay cho tôi!" Dương Mật Nhi lạnh lùng quát cậu của mình.
"Được được được, cút liền đây." Người cậu vô lại có được tiền rồi thoắt cái cũng trở thành một người hòa nhã, vội vàng cười ha hả rời khỏi nhà của Dương Mật Nhi.
Dương Mật Nhi lúc này kỳ thật là uất ức tới cùng cực, cô ấy ngồi thẳng xuống đống bừa bộn trên giường mà khóc òa lên.
"Không sao rồi." Giang Thành ngồi bên cạnh Dương Mật Nhi an ủi cô ấy.
Dương Mật Nhi trực tiếp sà vào trong ngực của anh, khóc lóc sụt sùi.
Giang Thành cũng nhanh chóng cảm nhận được sự mềm mại căng tràn ép trên lồng ngực của mình, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người của Dương Mật Nhi.
Có thể được một siêu sao lớn như vầy ôm lấy, người đàn ông nào mà chả bị rung động, bao gồm cả Giang Thành cũng thế.
Anh có chút do dự, sau đó vẫn là vòng bàn tay ra phía sau lưng Dương Mật Nhi, vỗ nhẹ an ủi người kia.
Một