Giang Thành không chú ý tới ánh mắt của Thẩm Băng, mà cẩn thận chuẩn bị bắt đầu trị liệu, dù sao lần trị liệu này khác với lần trước, lần này là một người thân mà Hứa Tình quan tâm nhất.
Hứa Chí Quân không ngừng kêu gào đau đớn, hai cánh tay muốn cử động nhưng không thể nhúc nhích được vì đau nhức.
Giang Thành nhìn thấy vết thương nghiêm trọng như vậy cũng rất đau lòng.
Dù sao Hứa Chí Quân cũng rất tốt với anh, ông bày anh cách làm sao để có thể theo đuổi Hứa Tình, còn hối thúc anh nhanh chóng có con trai cùng với Hứa Tình.
Giang Thành cũng không chắc là điều này có được hay không, nhưng mà mũi tên đã gắn vào cung rồi, không bắn không được.
Đầu tiên, Giang Thành lấy ra một túi kim, rồi lấy ra một cây kim bạc, nhúng vào chất lỏng trong suốt trong chén nhỏ, sau đó bắt đầu đâm kim lên cánh tay của Hứa Chí Quân.
"Thật sự xằng bậy, vết thương đã nghiêm trọng đến như vậy rồi mà còn đâm kim bừa bãi như thế!” Tề Bác Hạo thấp giọng với người đàn ông mặt chữ điền ở bên cạnh khi nhìn thấy Giang Thành đâm châm.
"Đúng vậy, trước kia anh ta đã chữa được những tình huống đó chắc cũng là ngẫu nhiên mà thôi.” Người đàn ông mặt chữ điền cũng thấp giọng nói.
Tuy rằng hai người thấy có Thẩm Băng đang ở bên cạnh, cũng không dám làm càn quá mức, nhưng lại dám nhỏ giọng bàn luận như thế này.
Giang Thành cũng không để ý đến, vẫn nhúng kim vào nước thuốc trong suốt, rồi mới đâm kim vào cánh tay của Hứa Chí Quân.
Lúc này cánh tay Hứa Chí Quân đã đau nhức đến đỉnh điểm, cho nên không cảm giác được cơn đau khi Giang Thành đâm kim.
Sau khi đâm bảy bảy bốn mươi chín cây kim vào mỗi cái cánh tay xong, Giang Thành mới ngừng lại, lúc này trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Sau đó Giang Thành cầm chén nhỏ lên, rưới hết nước thuốc lên hai cánh tay của Hứa Chí Quân.
Có kim bạc khai thông kinh mạch, hơn nữa trước đó Giang Thành đã truyền một chút linh khí vào kim, chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không nhỏ.
Quả nhiên, khi Giang Thành rưới thuốc xuống, Hứa Chí Quân vốn đang gào thét vì đau đớn thì giờ đã im lặng, không phát ra thanh âm gì.
"Xong rồi hả? Người chết rồi đúng không?" Tề Bác Hạo vừa nghe không còn thanh âm gì nữa, vội vàng cười lạnh hỏi.
Lời này của anh ta dọa cho Diệp Trúc Bình giật cả mình, bà vội vàng nhìn về phía Hứa Chí Quân đang nằm trên giường, chỉ thấy Hứa Chí Quân hô hấp đều đặn, hóa ra là đã ngủ.
"Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy, ông ấy đang ngủ." Diệp Trúc Bình khó chịu nói với Tề Bác Hạo, bà đã rất lo lắng rồi mà kết quả lại hù dọa bà như vậy.
Tề Bác Hạo nhìn vào chiếc máy, thấy rằng tất cả các chỉ số đã hoàn toàn trở lại bình thường, ông ấy thật sự đã chìm vào giấc ngủ… Nhưng trong hoàn cảnh đau đớn như vậy, làm sao có thể ngủ chứ? Tề Bác Hạo đoán là Giang Thành đang bôi thuốc mê lên, cũng không để ý nhiều, tức giận theo chân người đàn ông mặt chữ điền rời khỏi phòng bệnh.
"Giang Thành, bố con ổn rồi chứ?" Diệp Trúc Bình nhẹ giọng hỏi, dù sao bà ấy vẫn có chút lo lắng, nhìn vết thương nghiêm trọng đến vậy.
"Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi ạ." Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, Hứa Tình vội vàng chạy tới lau mồ hôi trên trán cho Giang Thành.
"Quá tốt, quá tốt rồi." Diệp Trúc Bình đi tới bên cạnh Hứa Chí Quân, kích động nói: "Lão Hứa à, ông đã gặp được người con rể tốt rồi."
Bây giờ Hứa Tình cũng rất cảm kích nhìn Giang Thành, vốn là cô đã động lòng với Giang Thành, bây giờ lại thấy Giang Thành có thể giúp bố mình giữ được hai cánh tay, cô càng thêm cảm kích.
"Anh cực khổ rồi." Hứa Tình nhìn Giang Thành cảm kích nói.
"Không sao, người một nhà cả mà." Giang Thành cũng mỉm cười nhìn Hứa Tình rồi nói.
"Bác sĩ Giang, cậu lại để tôi mở rộng tầm mắt một lần nữa rồi." Thẩm Băng cũng đi tới bên cạnh Giang Thành, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nở một nụ cười.
Hứa Tình thấy được viện trưởng Thẩm Băng đến gần nên đã đi qua một bên, quan tâm đến tình hình của bố mình.
"Cũng may mà có viện trưởng Thẩm Băng hỗ trợ, nếu không tôi cũng không có cơ hội để cứu bố tôi, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào." Giang Thành nhìn Thẩm Băng nói.
"Không cần, cậu đã làm rất nhiều cho bệnh viện này rồi, nhờ vào y thuật của cậu mà danh tiếng của bệnh viện chúng ta đã thành bệnh viện thành phố rồi." Thẩm Băng nghiêm túc nói với Giang Thành.
Quả thật, Giang Thành đã hoàn thành rất nhiều cuộc phẫu thuật đáng kinh ngạc, cứu được rất nhiều người không thể cứu được.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi." Giang Thành khiêm tốn nói.
Thẩm Băng liếc nhìn Hứa Tình và Diệp Trúc Bình đang đưa lưng về phía mình, đến gần bên tai Giang Thành, nhẹ giọng nói: "Tôi đang chờ cậu nói ra bí mật của cậu cho tôi nghe.”
Giang Thành nghe được những lời của Thẩm Băng, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc, anh vội vàng nhìn Thẩm Băng.
Chỉ thấy Thẩm Băng đang nhìn anh, một nụ cười sâu xa nở trên gương mặt, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh của Hứa Chí Quân.
Lần đầu tiên Giang Thành cảm thấy căng thẳng, tim không khỏi lập loạn xạ, viện trưởng bỗng nhiên nói những lời này với anh là có ý gì?
Chẳng lẽ bí mật của anh đã bị Thẩm Băng biết?
Không thể nào, Giang Thành cảm thấy không có ai để ý đến chuyện mình chết đi sống lại, vậy làm sao Thẩm Băng lại biết được?
Nhưng Giang Thành lại đột nhiên nhớ đến một chuyện trước kia, anh và Thẩm Băng đi đến bệnh viện thứ hai, trên đường đi anh không cảm nhận được mạch đập của Thẩm Băng, ngay cả dấu hiệu sinh tồn cũng biến mất.
Chẳng lẽ trên người Thẩm Băng lại có gì đó kỳ lạ?
"Chồng, anh làm sao vậy?" Hứa Tình bỗng nhiên đi đến bên cạnh Giang Thành, chạm vào người anh.
"Không có gì, chỉ là vừa mới sử dụng phương pháp châm cứu xong, có mệt chút xíu.” Lúc này Giang Thành mới hồi phục tinh thần, sắc mặt có chút nhợt nhạt, anh nói với Hứa Tình.
“Vậy chồng về nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, em và mẹ ở đây chăm bố cũng được.” Hứa Tình nhìn Giang Thành rồi nói.
Giang Thành gật đầu một cái, quay trở lại phòng làm việc của mình, anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, biểu hiện của mình sau khi anh chết đi sống lại quả thật rất bắt mắt.
Từ việc trở thành một nam y tá đến việc giải quyết những căn bệnh nan y của thế giới, chắc chắn Thẩm Băng nghi ngờ anh từ lâu.
Nhưng rốt cuộc lai lịch của Thẩm Băng như thế nào?
"Bác sĩ Tề, anh cảm thấy tên Giang Thành đó có giỏi thật như những gì viện trưởng nói không?" Bác sĩ mặt chữ điền vừa đi bên cạnh Tề Bác Hạo vừa hỏi.
"Chắc chắn là không, trước kia chỉ là một nam y tá bình thường, làm sao có thể giỏi đến như vậy được? Tám mươi phần trăm là