Tề Bác Hạo nghe Giang Thành nói thì tức xanh cả mặt, ý anh là mình sắp phải thua sao?
"Chúng ta cũng không cần một đứa cháu trai bất hiếu như vậy." Diệp Trúc Bình cũng nghe hiểu lời Giang Thành nói bèn nhếch mép.
Lời nói của Diệp Trúc Bình khiến cho các bác sĩ và y tá xung quanh bật cười, mặc dù bọn họ được Tề Bác Hạo dẫn tới, nhưng khi thấy cảnh này vẫn không thể nhịn cười.
Tề Bác Hạo bị chê giễu như vậy, không nhịn được lập tức hét lên: "Khoan hãy tự mãn đi, để tôi xem lát nữa trò lừa bịp của anh bị vạch trần, đến lúc đó xem anh còn cười được không.”
Giang Thành thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tề Bác Hạo, lập tức nói: "Được thôi."
Giang Thành nói Hứa Chí Quân nằm xuống, sau đó bắt đầu cẩn thận tháo băng vải trên cánh tay ông.
Khi băng vải được tháo ra thì hai cánh tay của Hứa Chí Quân cũng dần lộ ra, kết quả là tất cả mọi người đều thấy được một cảnh tượng khó tin.
Lúc này hai cánh tay Hứa Chí Quân đã phát triển tế bào cơ mới, hơn nữa ban đầu có rất nhiều xương lộ ra, bây giờ đã được che phủ bởi lớp thịt.
"Cái này...!Chuyện này làm sao có thể?" Tề Bác Hạo trợn to mắt nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, anh ta vốn cho rằng sau khi tháo băng vải ra, thì bên trong nhất định sẽ là từng lớp cơ đã bị hoại tử, nhưng không ngờ chỉ sau một ngày ngắn ngủi, mô cơ mới đã mọc lên.
Xem ra chuyện này đối với tất cả bác sĩ đang ở đây hoàn toàn là chuyện không thể.
"Ôi trời ạ, chuyện này thật không thể tin được, chỉ sau một ngày đã hồi phục đến thế này rồi sao?"
"Đúng vậy, thương gân động cốt chữa trăm ngày, nhưng bây giờ chỉ mới một ngày, đã khôi phục đến mức này?"
Tất cả bác sĩ và y tá nhìn thấy tình huống khó tin, đều trợn tròn hai mắt, bàn tán xôn xao.
"Bác sĩ Tề, anh thấy rõ chưa?" Giang Thần cười nhạt hỏi Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo nghe được lời mỉa mai của Giang Thành thì ê cả mặt, mặt đỏ như mông khỉ vậy.
Bởi vì anh ta vẫn còn nhớ vụ cá cược với Giang Thành, nếu thua, anh ta sẽ phải gọi Giang Thành một tiếng bố.
Một thạc sĩ nước ngoài danh giá như mình, vốn dĩ phải được hàng nghìn người ngưỡng mộ.
Nếu lúc này mình gọi người khác là bố thì khác nào vứt thể diện xuống nhà bà nội?
Nhưng trước đó có rất nhiều người làm chứng như vậy, nếu mình không gọi tiếng bố thì chẳng thể ở lại bệnh viện này nữa.
"Bác sĩ Giang, không ngờ thuốc của anh thần kỳ như vậy, chẳng biết anh có ý muốn hợp tác với tôi không?" Tề Bác Hạo nhanh trí nghĩ ra chiêu chuyển đề tài.
"Thuốc này của anh, tôi có thể sắp xếp công ty bên Mỹ đến hợp tác, tới lúc đó bảo đảm anh có thể kiếm lời bội lần." Tề Bác Hạo nghiêm túc nói với Giang Thành, anh ta muốn dùng tiền để Giang Thành giữ mặt mũi cho mình.
Nhưng Giang Thành không bị dụ, sau khi nghe Tề Bác Hạo nói thì lắc đầu một cái.
"Bác sĩ Tề, tôi không có hứng thú với tiền, ngược lại tôi rất hứng thú với vụ cá cược của chúng ta đấy.
Hình như vừa nãy anh xưng hô với tôi không đúng lắm nhỉ?” Giang Thành thản nhiên nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo nghe vậy lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, những gì anh ta nói lúc nãy là để Giang Thành cho một bậc thang đi xuống.
Nhưng anh không nể mặt, cũng hoàn toàn không định cho anh ta bước xuống.
"Giang Thành, anh đừng có quá đáng." Tề Bác Hạo lạnh giọng nói với Giang Thành.
"Tại sao lại nói tôi quá đáng? Rõ ràng là chính anh đã cá cược, chẳng lẽ bây giờ anh muốn đổi ý sao?” Giang Thành lạnh lùng nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo cũng không biết làm sao, đúng là trước đó chính anh ta đã cá cược, bởi vì anh ta biết rõ tình hình Hứa Chí Quân rất nghiêm trọng, không có cách nào hồi phục trong thời gian ngắn như vậy.
Anh ta còn nghĩ anh ta sẽ khiến Giang Thành mất thể diện trước rất nhiều bác sĩ và y tá.
Nhưng không ngờ, thuốc của Giang Thành lại hiệu quả như vậy, vừa mới có một ngày đã hồi phục, đúng là tự bê đá đập chân mình mà.
"Bố." Tề Bác Hạo nhỏ giọng gọi một tiếng, rồi vội vàng rời đi.
"Đừng có đi chứ, anh nói nhỏ như vậy thì ai nghe được." Giang Thành nói với Tề Bác Hạo.
"Anh!" Tề Bác Hạo tức giận trợn to hai mắt nhìn Giang Thành, người này rõ ràng là đang làm khó mình.
"Bố! Lần này anh nghe rõ rồi chứ?" Tề Bác Hạo cũng không muốn nhận cái danh dám làm nhưng không dám chịu nên đã gọi to hơn.
"Anh gọi ai là bố vậy?" Đúng lúc này Hứa Tình vừa vặn đi vào, mới vừa vào cửa đã nghe được Tề Bác Hạo đang gọi bố.
"Anh ta muốn làm con của chúng ta, nên anh đang cố đồng ý." Giang Thành cười nói với Hứa Tình.
Nghe Giang Thành trả lời như vậy, các bác sĩ và y tá xung quanh cũng cười ầm lên.
Lúc này Tề Bác Hạo rất mất mặt, anh ta vốn muốn chiếm được ấn tượng tốt trước mặt Hứa Tình, vậy mà bây giờ lại gọi kẻ mà mình xem thường là bố, anh ta càng không còn một chút mặt mũi nào trước mặt Hứa Tình nữa.
Tề Bác Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt tuyệt vọng, những bác sĩ và y tá khác cũng không còn muốn xem náo nhiệt nữa, lần lượt rời đi.
"Sao anh lại có thể bắt nạt người ta như vậy?" Hứa Tình liếc Giang Thành một cái.
"Ai bảo anh ta suýt nữa hại mất hai cánh tay của bố.” Giang Thành lạnh giọng nói.
"Chỉ vì vậy thôi?"
"Ha ha, thật ra thì vẫn là bởi vì nhìn anh ta giống như đang có ý với em, cho nên để anh ta biết mà cách xa em một chút.” Giang Thành vội vàng cười đáp, tiến đến gần Hứa Tình.
"Đáng ghét, càng ngày càng không đứng đắn." Hứa Tình đưa tay đánh lên người Giang Thành một cái, hình như cô bỗng nghĩ đến gì đó, bèn gọi Giang Thành ra khỏi phòng bệnh.
"Chuyện gì mà bí ẩn như vậy?"
"Chỉ là muốn hỏi anh, anh