Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Hỏa Linh Lung Trở Lại


trước sau


Tề Bác Hạo nghe Giang Thành nói thì tức xanh cả mặt, ý anh là mình sắp phải thua sao?
"Chúng ta cũng không cần một đứa cháu trai bất hiếu như vậy." Diệp Trúc Bình cũng nghe hiểu lời Giang Thành nói bèn nhếch mép.
Lời nói của Diệp Trúc Bình khiến cho các bác sĩ và y tá xung quanh bật cười, mặc dù bọn họ được Tề Bác Hạo dẫn tới, nhưng khi thấy cảnh này vẫn không thể nhịn cười.
Tề Bác Hạo bị chê giễu như vậy, không nhịn được lập tức hét lên: "Khoan hãy tự mãn đi, để tôi xem lát nữa trò lừa bịp của anh bị vạch trần, đến lúc đó xem anh còn cười được không.”
Giang Thành thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tề Bác Hạo, lập tức nói: "Được thôi."
Giang Thành nói Hứa Chí Quân nằm xuống, sau đó bắt đầu cẩn thận tháo băng vải trên cánh tay ông.
Khi băng vải được tháo ra thì hai cánh tay của Hứa Chí Quân cũng dần lộ ra, kết quả là tất cả mọi người đều thấy được một cảnh tượng khó tin.

Lúc này hai cánh tay Hứa Chí Quân đã phát triển tế bào cơ mới, hơn nữa ban đầu có rất nhiều xương lộ ra, bây giờ đã được che phủ bởi lớp thịt.
"Cái này...!Chuyện này làm sao có thể?" Tề Bác Hạo trợn to mắt nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, anh ta vốn cho rằng sau khi tháo băng vải ra, thì bên trong nhất định sẽ là từng lớp cơ đã bị hoại tử, nhưng không ngờ chỉ sau một ngày ngắn ngủi, mô cơ mới đã mọc lên.

Xem ra chuyện này đối với tất cả bác sĩ đang ở đây hoàn toàn là chuyện không thể.
"Ôi trời ạ, chuyện này thật không thể tin được, chỉ sau một ngày đã hồi phục đến thế này rồi sao?"
"Đúng vậy, thương gân động cốt chữa trăm ngày, nhưng bây giờ chỉ mới một ngày, đã khôi phục đến mức này?"
Tất cả bác sĩ và y tá nhìn thấy tình huống khó tin, đều trợn tròn hai mắt, bàn tán xôn xao.
"Bác sĩ Tề, anh thấy rõ chưa?" Giang Thần cười nhạt hỏi Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo nghe được lời mỉa mai của Giang Thành thì ê cả mặt, mặt đỏ như mông khỉ vậy.
Bởi vì anh ta vẫn còn nhớ vụ cá cược với Giang Thành, nếu thua, anh ta sẽ phải gọi Giang Thành một tiếng bố.
Một thạc sĩ nước ngoài danh giá như mình, vốn dĩ phải được hàng nghìn người ngưỡng mộ.


Nếu lúc này mình gọi người khác là bố thì khác nào vứt thể diện xuống nhà bà nội?
Nhưng trước đó có rất nhiều người làm chứng như vậy, nếu mình không gọi tiếng bố thì chẳng thể ở lại bệnh viện này nữa.
"Bác sĩ Giang, không ngờ thuốc của anh thần kỳ như vậy, chẳng biết anh có ý muốn hợp tác với tôi không?" Tề Bác Hạo nhanh trí nghĩ ra chiêu chuyển đề tài.
"Thuốc này của anh, tôi có thể sắp xếp công ty bên Mỹ đến hợp tác, tới lúc đó bảo đảm anh có thể kiếm lời bội lần." Tề Bác Hạo nghiêm túc nói với Giang Thành, anh ta muốn dùng tiền để Giang Thành giữ mặt mũi cho mình.
Nhưng Giang Thành không bị dụ, sau khi nghe Tề Bác Hạo nói thì lắc đầu một cái.
"Bác sĩ Tề, tôi không có hứng thú với tiền, ngược lại tôi rất hứng thú với vụ cá cược của chúng ta đấy.

Hình như vừa nãy anh xưng hô với tôi không đúng lắm nhỉ?” Giang Thành thản nhiên nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo nghe vậy lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, những gì anh ta nói lúc nãy là để Giang Thành cho một bậc thang đi xuống.
Nhưng anh không nể mặt, cũng hoàn toàn không định cho anh ta bước xuống.

"Giang Thành, anh đừng có quá đáng." Tề Bác Hạo lạnh giọng nói với Giang Thành.
"Tại sao lại nói tôi quá đáng? Rõ ràng là chính anh đã cá cược, chẳng lẽ bây giờ anh muốn đổi ý sao?” Giang Thành lạnh lùng nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo cũng không biết làm sao, đúng là trước đó chính anh ta đã cá cược, bởi vì anh ta biết rõ tình hình Hứa Chí Quân rất nghiêm trọng, không có cách nào hồi phục trong thời gian ngắn như vậy.

Anh ta còn nghĩ anh ta sẽ khiến Giang Thành mất thể diện trước rất nhiều bác sĩ và y tá.

Nhưng không ngờ, thuốc của Giang Thành lại hiệu quả như vậy, vừa mới có một ngày đã hồi phục, đúng là tự bê đá đập chân mình mà.

"Bố." Tề Bác Hạo nhỏ giọng gọi một tiếng, rồi vội vàng rời đi.
"Đừng có đi chứ, anh nói nhỏ như vậy thì ai nghe được." Giang Thành nói với Tề Bác Hạo.
"Anh!" Tề Bác Hạo tức giận trợn to hai mắt nhìn Giang Thành, người này rõ ràng là đang làm khó mình.
"Bố! Lần này anh nghe rõ rồi chứ?" Tề Bác Hạo cũng không muốn nhận cái danh dám làm nhưng không dám chịu nên đã gọi to hơn.
"Anh gọi ai là bố vậy?" Đúng lúc này Hứa Tình vừa vặn đi vào, mới vừa vào cửa đã nghe được Tề Bác Hạo đang gọi bố.
"Anh ta muốn làm con của chúng ta, nên anh đang cố đồng ý." Giang Thành cười nói với Hứa Tình.
Nghe Giang Thành trả lời như vậy, các bác sĩ và y tá xung quanh cũng cười ầm lên.
Lúc này Tề Bác Hạo rất mất mặt, anh ta vốn muốn chiếm được ấn tượng tốt trước mặt Hứa Tình, vậy mà bây giờ lại gọi kẻ mà mình xem thường là bố, anh ta càng không còn một chút mặt mũi nào trước mặt Hứa Tình nữa.
Tề Bác Hạo nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt tuyệt vọng, những bác sĩ và y tá khác cũng không còn muốn xem náo nhiệt nữa, lần lượt rời đi.
"Sao anh lại có thể bắt nạt người ta như vậy?" Hứa Tình liếc Giang Thành một cái.
"Ai bảo anh ta suýt nữa hại mất hai cánh tay của bố.” Giang Thành lạnh giọng nói.
"Chỉ vì vậy thôi?"
"Ha ha, thật ra thì vẫn là bởi vì nhìn anh ta giống như đang có ý với em, cho nên để anh ta biết mà cách xa em một chút.” Giang Thành vội vàng cười đáp, tiến đến gần Hứa Tình.
"Đáng ghét, càng ngày càng không đứng đắn." Hứa Tình đưa tay đánh lên người Giang Thành một cái, hình như cô bỗng nghĩ đến gì đó, bèn gọi Giang Thành ra khỏi phòng bệnh.
"Chuyện gì mà bí ẩn như vậy?"
"Chỉ là muốn hỏi anh, anh

có cảm thấy viện trưởng của chúng ta có chút bất thường không?" Hứa Tình thấp giọng hỏi Giang Thành.
Giang Thành đột nhiên giật mình, nghĩ là Hứa Tình đã nghe được những lời mà Thẩm Băng nói hôm qua.
"Sao em lại nghĩ như vậy?" Giang Thành khẩn trương hỏi Hứa Tình.
Hứa Tình nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người mới nhìn Giang Thành rồi thấp giọng nói: "Vừa rồi em mới đến phòng làm việc của viện trưởng, đúng lúc thấy cô ấy đang thay quần áo, em thấy hình như trước ngực cô ấy có một ký hiệu màu đen kỳ quái."

"Ký hiệu màu đen ư?" Giang Thành nhíu mày.
"Không biết là xăm hay là cái gì, tóm lại em nhìn dáng vẻ của cô ấy hình như rất đau đớn." Hứa Tình thấp giọng kể.
"Hơn nữa trước đây em xảy ra chuyện, đợt phải đi công tác ở thành phố với việc Kiều Hồng lần trước, em cảm giác có thể là Thẩm Băng giở trò quỷ bên trong.

Nếu không thì làm sao đúng lúc đó, các bác sĩ lại như bị mua chuộc như vậy." Hứa Tình nghiêm túc phân tích, trước đó cô cũng tìm đến Thẩm Băng nhưng Thẩm Băng không thừa nhận, chỉ nói là sự sắp xếp trong công tác.
Giang Thành cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, anh cũng hoài nghi Thẩm Băng có nhiều điểm đáng ngờ.

Giống như việc anh có thể chữa khỏi cho những ca bệnh rất kỳ quái, tất cả đều do Thẩm Băng vô tình hoặc cố ý sắp xếp cho anh và Hứa Tình.
"Anh biết rồi, tạm thời em đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là trùng hợp mà thôi." Giang Thành an ủi Hứa Tình.
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu, chỉ cần có chồng ở đây, thì em sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Giang Thành chăm chú nhìn Hứa Tình rồi nói.
Hứa Tình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng rất tin tưởng Giang Thành, trong lòng cô tràn đầy cảm giác an tâm.
"Được, em biết rồi." Hứa Tình cười nhẹ, nhìn Giang Thành rồi xoay người trở lại phòng bệnh.
Giang Thành cũng biết trên người Thẩm Băng có khá nhiều vấn đề, nhưng mà bây giờ vẫn nên án binh bất động thì hơn, nếu như cô ấy thật sự có âm mưu gì với mình hoặc Hứa Tình thì anh tuyệt đối không nể tình.
"Bác sĩ Giang, thì ra anh đang ở đây." Lâm Doãn Nhi mặc đồng phục y tá chạy tới.
"Doãn Nhi, làm sao vậy?"
"Có một người phụ nữ xinh đẹp đến tìm anh, nói là có chuyện gấp." Lâm Doãn Nhi thở hổn hển nhìn Giang Thành.
"Người phụ nữ xinh đẹp?" Giang Thành nhíu mày một cái, không biết rốt cuộc là ai đến.
"Đúng vậy, lâu lâu sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp đến tìm anh, lúc này đang chờ anh ở trong phòng làm việc đấy." Lâm Doãn Nhi hơi ghen tị bĩu môi, cô ấy rất thích Giang Thành, nhưng không ngờ anh có gia đình rồi mà vẫn có những người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.
Lâm Doãn Nhi vốn rất tự tin với dáng người của mình, nhưng không ngờ so với những người phụ nữ xung quanh Giang Thành thì lại không bằng ai.
"Được, tôi biết rồi." Giang Thành đáp rồi nhanh chóng đi đến phòng làm việc của mình.

Giang Thành đi vào phòng làm việc của mình thì thấy Hạ Nhất Tinh đang ngồi trên ghế sa lon.
"Là cô à?" Giang Thành thấy Hạ Nhất Tinh, có chút kinh ngạc hỏi: "Không phải là cô về Giang Nam với Hỏa Linh Lung à?"
Không sai, cô gái Hạ Nhất Tinh này có quan hệ không tệ với Hỏa Linh Lung.

Ban đầu Hỏa Linh Lung nói phải về Giang Nam để báo thù, cuối cùng còn uống rất nhiều rượu với anh ở bar.

Sau đó lúc Giang Thành đưa Hỏa Linh Lung trở về nhà, Hạ Nhất Tinh còn hiểu lầm Giang Thành có ý đồ quấy rối, kết quả cô ta bị anh dạy dỗ một hồi.
Anh còn cho là Hỏa Linh Lung và Hạ Nhất Tinh trở về thì trong thời gian ngắn không thể trở lại đây được.

Nhưng nào ngờ Hạ Nhất Tinh đến tìm anh nhanh như vậy.
"Hai chúng tôi về Giang Nam rồi nhưng chúng tôi không thể đấu thắng nhà họ Hỏa." Hạ Nhất Tinh thất vọng thở dài, nhìn Giang Thành và nói.
Giang Thành cũng nghĩ dù sao một thân một mình Hỏa Linh Lung muốn đấu tranh với nhà họ Hỏa có thế lực lớn như vậy thì cũng không dễ dàng gì.
"Chị Linh Lung cũng trở lại đây à?" Giang Thành hỏi Hạ Nhất Tinh.
"Có trở lại, nhưng chị ấy không muốn gặp anh, chị ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi để gặp anh.

Bây giờ chị ấy rất thất vọng." Hạ Nhất Tinh nói với Giang Thành.
"Chị ấy thế nào?"
Giang Thành hết sức lo lắng hỏi, trước kia anh được Hỏa Linh Lung chăm sóc rất nhiều, còn lấy giúp anh rất nhiều rượu ngon, hơn nữa Hỏa Linh Lung cũng thường xuyên trêu đùa Giang Thành.
Trong lòng Giang Thành, vị trí của Hỏa Linh Lung rất quan trọng.
"Chị ấy vốn muốn lấy lại công bằng giúp mẹ mình, nhưng đáng tiếc chị ấy không thể làm được, hơn nữa lại còn bị..." Hạ Nhất Tinh chỉ nói một nửa rồi bỗng nhiên không thể tiếp tục được.
Lòng Giang Thành tức dâng tới tận cổ họng, lập tức nắm chặt tay rồi hỏi: "Rốt cuộc là chị ấy đã xảy ra chuyện gì?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện