"Giang thần y, mong cậu hãy chữa bệnh cho ông cụ nhà tôi." Hỏa Văn Vũ nhìn Giang Thành nghiêm túc nói.
"Tôi có thể chữa hay không cũng tùy thuộc vào yêu cầu của Hỏa Linh Lung." Giang Thành lạnh giọng nói.
Vốn dĩ Giang Thành muốn giúp Hỏa Linh Lung trả thù, bởi vì đám người này thật sự rất quá đáng, nếu đã làm nhục Linh Lung và mẹ cô ta quá đáng đến như vậy thì phải chuẩn bị trả giá rất khủng khiếp.
"Ông cụ nhà tôi đã đồng ý với yêu cầu của Hỏa Linh Lung, có thể sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ đến, đến lúc đó chắc chắn sẽ xin lỗi trước bài vị của mẹ cô ta một cách đàng hoàng.” Hỏa Văn Vũ trầm giọng nói.
Nói thật, Hỏa Văn Vũ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, bởi vì ông ta cho rằng dù có thế nào thì gia đình ông ta cũng không nhún nhường đến như vậy, lại còn muốn quỳ lạy xin lỗi mẹ của đứa con hoang đó.
Tất nhiên là nếu gia đình đồng ý với yêu cầu quá đáng như vậy cũng có nghĩa là bệnh của ông cụ đã nghiêm trọng đến mức không thể trì hoãn nữa, hơn hết là chỉ có Giang Thành mới có thể chữa khỏi.
"Được thôi, nếu như đã đồng ý thì chỉ cần người tới thì tôi có thể chữa trị.” Giang Thành thản nhiên nói với Hỏa Văn Vũ.
"Được được được, ngày mai chúng tôi sẽ đến đúng giờ." Hỏa Văn Vũ vừa nói, vừa mau chóng rời khỏi nơi này.
Giang Thành thấy Hỏa Văn Vũ rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra nha đầu Hỏa Linh Lung cũng không sợ khi đối mặt với Hỏa Văn Vũ, hơn nữa còn có thể ép buộc đối phương đồng ý với điều kiện như vậy.
Đúng là không uổng công Giang Thành luôn muốn giúp đỡ Hỏa Linh Lung.
Mặc dù chuyện này đã được giải quyết nhưng Giang Thành vẫn căm hận tên Hỏa Văn Vũ này.
Tới tìm mình lúc nào không tới, lại tới đúng dlúc Hứa Tình chuẩn bị hôn mình, hiếm lắm mới thấy cô chủ động một lần.
Chỉ cần nụ hôn này diễn ra thành công thì mối quan hệ giữa hai người nhất định sẽ tiến triển nhanh chóng, nhưng nó lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
Giang Thành hận không thể không nói với Hỏa Văn Vũ là không thể chữa bệnh cho ông cụ nhà ông ta, chỉ vì giúp đỡ Hỏa Linh Lung nên anh cũng đành chịu.
Giang Thành trở lại trong phòng bệnh, đúng lúc Hứa Tình đang đi ra.
"Được rồi, hai chúng ta về nhà đi, bố ngủ rồi, mẹ ở lại đây chăm bố.” Hứa Tình nói với Giang Thành.
"Ừ, nhưng mà cái vừa rồi..."
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Về nhà đi, em buồn ngủ." Hứa Tình nagwts lời Giang Thành, xoay người bước nhanh về phía trước.
Giang Thành vốn muốn tiếp tục kế hoạch hôn môi Hứa Tình, nhưng không ngờ Hứa Tình lại gấp gáp giả vờ như không biết chuyện này như vậy.
Chuyện này thật ra là Hứa Tình vất vả lắm mới lấy được dũng khí để hôn Giang Thành, nhưng bỗng nhiên lại bị phá vỡ nên cô sẽ cảm thấy xấu hổ, khó có thể lấy được dũng khí.
Tim Hứa Tình đập rất nhanh khi cô suy nghĩ đến hình ảnh đó.
Thấy Hứa Tình như vậy Giang Thành cũng không có cách nào khác đành phải ủ rũ cúi đầu đi sau lưng Hứa Tình.
"Ngu ngốc!"
Sau khi lên xe, Hứa Tình nhẹ giọng lẩm bẩm một câu ‘Cho dù em không có dũng khí vậy thì một người đàn ông như anh cũng không can đảm sao? Anh không thể cưỡng hôn em à.’
"Cái gì cơ?"
Giang Thành không nghe rõ Hứa Tình nói gì nên vội vàng hỏi lại.
"Không có gì, về nhà đi." Hứa Tình liếc Giang Thành một cái, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Giang Thành cũng đành phải đáp lại một tiếng rồi mới lái xe đưa Hứa Tình về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Hỏa Linh Lung đến đến phòng làm việc của Giang Thành, hôm nay Hỏa Linh Lung ăn mặc hết sức tao nhã, trên tay còn mang đến tấm vải chịu tang, còn mang bài vị của mẹ cô ta đến nữa.
“Giang Thành, cậu không ngại khi tôi mang những thứ này tới chứ?” Hỏa Linh Lung có chút áy náy nhìn Giang Thành, dù sao nơi này là phòng làm việc của Giang Thành, vậy mà lại mang đến những thứ xui xẻo này.
"Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà, chủ yếu là có thể giúp chị báo thù." Giang Thành cưới nói với Hỏa Linh Lung.
"Cảm ơn cậu." Hỏa Linh Lung đặt bài vị trên tay cô ta lên bàn.
Giang Thành thấy trên bài vị này viết linh vị của Trần Phương Hoa, hơn nữa trên bài vị còn có một tấm hình trắng đen, là một cô gái dáng dấp giống Hỏa Linh Lung đến mười phần, đoan trang hiền thục.
Một người đẹp như vậy lại bị nhà họ Hỏa hãm hại đến chết.
Khi nghĩ đến đây Giang Thành cảm thấy tức giận trong lòng, chẳng trách Hỏa Linh Lung không thể bỏ qua được, thật sự phải trả thù nặng nề khi bị sỉ nhục như vậy.
"Bọn họ nên gọi cho chị rồi chứ?" Giang Thành hỏi Hỏa Linh Lung.
"Ừ, tôi cứ nghĩ là bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ bọn họ lại thật sự đồng ý.” Hỏa Linh Lung cảm kích nhìn Giang Thành, cô ta biết rõ, nếu như không phải là Giang Thành, thì cô ta tuyệt đối không thể nào có cơ hội báo thù cho mẹ cô ta.
"Có lẽ so với cái gọi là danh dự mà nói thì ông cụ kia quan tâm đến sinh mạng của mình hơn.” Giang Thành giải thích với Hỏa Linh Lung, dù sao một kẻ nham hiểm như vậy nhất định phải là người rất luyến tiếc sinh mệnh của mình.
Ngay lúc Giang Thành đang nói chuyện với Hỏa Linh Lung thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Giang thần y, bố tôi tới rồi." Hỏa Văn Vũ bước vào đầu tiên, theo sau là một ông cụ ngồi trên xe lăn, tiếp theo sau đó là hai vợ chồng trung niên và một đứa bé, đó chính là Hỏa Kỳ Lân và Lý Thục Phân còn có con trai của bọn họ, Hỏa Thiêu Phong.
Hỏa Linh Lung vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng khi cô ta thấy đám người này xuất hiện, cô ta lập tức không thể bình tĩnh được.
Bởi vì có thể nói mỗi một con người đang tiến đều là kẻ thù của Hỏa Linh Lung, đều là người mà mẹ cô ta có nằm mơ cũng muốn bọn họ xin lỗi bà.
"Mấy người rốt cuộc cũng đã tới rồi." Hỏa Linh Lung đứng lên, lạnh lùng nhìn những con người trước mặt, tay nắm chặt lại.
"Đồ con hoang như mày đang nói cái gì vậy? Dù gì thì nhà họ Hỏa bọn